Ngô Bình: “Ngươi không cần sợ, bây giờ các ngươi đã được Chúa Tể giải phóng, không còn là nô lệ nữa. Ngươi đi nói cho những công nhân này, nếu bọn họ muốn ở lại đây làm việc, ta sẽ cho bọn họ tiền công, nơi ở thật tốt và thức ăn. Còn nếu bọn họ không muốn ở lại đây thì ta sẽ cho bọn họ một số tiền, phái người đưa bọn họ về nhà”.
Đốc công này nghe xong, vô cùng kích động, nói: “Đại nhân, đám người chúng tôi đã sinh hoạt ở đây qua nhiều thế hệ, thật ra cũng không có chỗ để đi”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy ngươi truyền đạt xuống bên dưới. Sau này mỗi người công nhân, mỗi ngày chỉ công tác ba canh giờ, tiền công sẽ là một ngàn linh thù. Còn nếu muốn tăng ca thêm, thì mỗi canh giờ là một ngàn linh thù”.
Đốc công gần như không thể tin được vào lỗ tai của mình, tiền công lại cao như thế! Phải biết là, bánh bao thịt ở trên chợ, một cái là hai linh thù, một ngàn linh thù là có thể mua được năm trăm cái bánh bao thịt!
“Cảm ơn đại nhân, bọn tôi nhất định sẽ làm việc hết sức mình!”. Đốc công kích động mà nói.
Ngô Bình hỏi: “Ta hỏi ngươi, quặng Hoàng Long này mỗi ngày có thể sản xuất được bao nhiêu Hoàng Long Tinh?”
Đốc công nói: “Bẩm đại nhân, dựa theo tốc độ trước kia, thì mỗi ngày có thể sản xuất mười hai mười ba vạn khối. Nhưng nếu mỗi ngày công tác ba canh giờ thì đại khái là có thể đào được sáu vạn khối”.
“Nơi này có kho hàng không?” Anh hỏi.
Đốc công: “Lúc trước trong kho hàng có không ít Hoàng Long Tinh, thế nhưng trước khi Thần Đồ Quân đến thì đã bị Xích Long Tộc mang đi”.
Ngô Bình: “Được rồi, vậy thì cứ từ từ đào”.
Sau đó hắn nói Phương Lập bố trí nhân lực, phụ trách quản lý quặng mỏ.
Ngô Bình cảm thấy, loại phương thức khai quật bằng nhân công này có hiệu sức quá thấp, anh tự hỏi có nên đem một đống mây mốc từ bên mỏ than ở thế tộc đến đây tiến hành xây dựng sự nghiệp quy mô lớn không. Hoặc là chế tác ra một mớ con rối đào quặng, dùng thay thế cho lao động công nhân.
Vì thế, anh lấy ra giấy bút, bôi bôi vẽ vẽ, rất nhanh sau đó đã vẽ ra một con quái vật cùng loại với nhện nhưng có cánh tay người, cũng viết rõ yêu cầu ở bên cạnh. Sau khi viết xong thì anh lấy một ít Hoàng Long Tinh, đi đến đại học Thần Kinh ở thế tục trước.
Đã qua một khoảng thời gian Ngô Bình không ở trường, mà bây giờ đại học Thần Kinh cũng đã khai giảng được một khoảng thời gian, Hàn Băng Nghiên, Mộc Băng Thiền, Y Mị cũng đều đang ở trường học.
Bây giờ là lúc tan học buổi chiều, Ngô Bình đến tìm Hàn Băng Nghiên, sau đó lại mời Mộc Băng Thiền và Y Mị đi ăn cơm. Bốn người đi đến quán ăn ở gần trường học, quán ăn này kinh doanh vô cùng tốt, ăn cơm cũng phải xếp hàng, cho nên ở trước cửa có không ít người đang chờ.
Ngô Bình không muốn chờ, nên trực tiếp yêu cầu một phòng. Ở nơi này muốn phòng thì phải tiêu ít nhất ba ngàn tệ. Nói là phòng, nhưng thật ra phòng cũng không lớn, một bàn cũng chỉ có thể ngồi được sáu người.
Hàn Băng Nghiên gọi vài món ăn, cô hỏi: “Anh Bắc, sao đột nhiên anh lại về thế, bên đó có vui không?”
Ngô Bình cười nói: “Không có gì vui. Chờ bên kia ổn định lại rồi, tôi sẽ đưa cô đi dạo”.
Đây là lần đầu tiên Mộc Băng Thiền nhìn thấy Ngô Bình sau khi anh thay đổi dung mạo, thế nhưng cô cũng tiếp nhận rất nhanh, cười nói: “Ngô Bình, có cơ hội tôi cũng muốn đi chỗ của cậu dạo một vòng”.
“Được, nếu không thì lần này cô đi cùng với tôi trở về”. Ngô Bình nói, anh biết đời trước của Mộc Băng Thiền ở Thánh Cổ Đại Lục, còn có được thành tựu rất cao, hoặc là đi đến bên kia rồi, cô có thể khôi phục ký ức.
Y Mị: “Tôi cũng đi”.
Hàn Băng Nghiên vừa nghe vậy lập tức nói: “Vậy thì chúng ta cùng nhau đi, chúng ta nghỉ ngơi mấy ngày đi”.
Ngô Bình cười nói: “Được. Cơm nước xong rồi, mấy cô đi về nghỉ ngơi trước, sau đó tôi quay lại tìm các cô”.
Anh còn muốn đi tìm Trác Tú một chút, Trác Tú là đệ tử tinh anh của Khôi Lỗi Tông, trên người bị anh hạ cấm chế, anh chuẩn bị đến tìm Trác Tú một chút, hỏi xem có thể chế tạo được con rối khai thác quặng mà anh yêu cầu không.
Sau khi ăn cơm xong, mấy người Hàn Băng Nghiên đi về biệt thự ở đỉnh núi chờ Ngô Bình trước, sau đó gọi điện cho Trác Tú.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói nịnh nọt: “Là anh Ngô sao?”
Ngô Bình: “Trác Tú, ra đây một chuyến, ta có việc cần tìm”.