Bạch Băng: “Đây là vật quý mà bố chị cất giữ khi còn sống, khi nhà nợ nần nhiều, bố chị đã mang hết đồ giá trị đi cầm cố, chỉ giữ lại duy nhất thứ này. Mẹ chị bảo, em là ân nhân của gia đình chị nên muốn tặng nó cho em làm kỳ niệm, hi vọng em sẽ nhận lấy”.
Ngô Bình vội xua tay: “Đây là kỷ vật của bố chị, chị hãy giữ lại, em không nhận đâu”.
Bạch Băng: “Ngô Bình, em cứ cầm đi, vì nó ở nhà chị cũng không phát huy được tác dụng”.
Cô ấy nói tiếp: “Trước khi qua đời, bố chị bảo con ve ngọc này là bảo vật vô giá, ông còn để lại một phong thư”.
Cô ấy lấy mấy tờ giấy trong túi ra đưa cho Ngô Bình.
Ngô Bình nhận lấy đọc rồi không khỏi chấn động.
Nội dung trong bức thư là tổ tiên nhà họ Bạch từng là một gia tộc thịnh vượng, sau này vì có được con ve ngọc mà liên tục gặp tai ương. Về sau, hơn năm trăm người của nhà họ Bạch chỉ có đúng một người sống sót, khi đi vẫn cầm theo con ve này. Cứ thế, con ve đã truyền tới đời của bố Bạch Băng.
Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy con ve ngọc này được làm rất tinh xảo, nếu làm vỡ vỏ ngoài của nó thì phần bên trong sẽ vụn nát hết.
Bên trong được khác những con chữ và tranh vẽ rất nhỏ, toàn là chữ tiên, nọi dung đại khái là cách tìm thấy tiên phủ Quảng Thành.
Tiên phủ Quảng Thành? Ngô Bình như có điều suy nghĩ rồi nói với Bạch Băng: “Thứ này đúng là rất quý, chị tặng em thật à?”
Bạch Băng gật đầu: “Chị giữ nó cũng chẳng để làm gì, nếu em phát hiện ra giá trị của nó thì chị thấy rất vui”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi cười nó: “Vậy em xin nhé, em cũng tặng chị một món quà”.
Anh lấy một chuỗi hạt châu ra.
Chuỗi hạt châu này làm bằng dược phách, nó đã hấp thu linh dược nghìn năm nên có tác dụng như dược liệu, tiếp xúc lâu ngày với nó sẽ rất tốt cho sức khoẻ.
Hơn nữa, chuỗi hạt châu còn phát ra ánh sáng rất đẹp.
Bạch Băng sáng mắt lên: “Đẹp quá!”
Ngô Bình: “Chị nhận cho em vui nhé!”
Bạch Băng cầm lấy rồi đeo lên cô tay: “Chị xin”.
Ngô Bình lấy một cái bát ngọc và một hạt linh châu ra rồi bóp nát hạt châu vào bát.
Anh cho bột linh châu vào chiếc bát ngọc, được hẳn nửa bát, sau đó anh lấy một chiếc bình ngọc ra rồI đổ hết bột linh châu vào rồi đưa cho Bạch Băng.
“Chị Băng, đây là bột ngọc trai cực phẩm, chị lấy một ít hoà vào nước ấm uống mỗi ngày có thể giữ gìn nhan sắc và sức khoẻ”.
Viên linh châu này rất quý, hiệu quả lại thần kỳ, ngoài ra không cần pha chế, có thể dùng ngay, hiệu quả không kém gì linh đan.
Bạch Băng: “Tốt thế cơ à?”
Bạch Băng dùng móng tay gợi một ít bột rồi gọi nhân viên phục vụ bưng cho một ly nước ấm.
Sau đó, cô ấy bỏ bột ngọc trai vào, một mùi hương thanh mát bốc lên, nước đã chuyển sang màu xanh nhạt.