Ngô Bình nghĩ ngợi một lát rồi đáp: "Tôi muốn đấu giá Hoá Lôi Đan vương phẩm, đan dược này giúp chống chịu thiên lôi kiếp. Dược lực chia làm năm luồng, một luồng chính và bốn luồng bổ trợ. Giá khởi điểm là ba trăm nghìn đồng tiền bảo, mỗi lần tăng giá không được dưới hai mươi nghìn đồng tiền bảo, thời gian đấu giá là ba phút. Sau khi hết thời gian sẽ bán cho người trả giá cao nhất".
Tiên Nhi hí hoáy một hồi thì mặt hàng này đã xuất hiện trên kệ. Trước đó anh bán một lượng lớn Nguyên Anh Đan nên cửa hàng của anh trở nên rất hot, có hàng chục nghìn người đang thăm cửa hàng của anh.
Hoá Lôi Đan vừa lên kệ, trang mạng liền chủ động gợi ý mặt hàng này cho người xem. Cho nên chẳng bao lâu sau, cửa hàng nhỏ của Ngô Bình đã có số người tham quan kỷ lục là trên ba trăm nghìn người.
Ngô Bình thấy đã đến lúc nên nói: "Tiên Nhi, bắt đầu đấu giá đi".
Khi đồng hồ đếm ngược bắt đầu điểm, lập tức có người trả giá.
"Ba trăm nghìn đồng!
"Ba trăm hai mươi nghìn đồng!"
"Ba trăm năm mươi nghìn đồng!"
Sau mười lần trả giá, giá đã lên tới năm trăm nghìn đồng, nhưng cuộc đấu giá vẫn tiếp diễn!
Sau cùng, khi thời gian đấu giá kết thúc, viên đan dược được bán với giá sáu trăm sáu mươi nghìn đồng!
Ngô Bình rất hài lòng, anh bảo Tiên Nhi thông báo giờ này ngày mai sẽ có Hoá Lôi Đan đế phẩm!
Sau đó, anh out khỏi mạng.
Sulia nói: "Chủ nhân, người đã đi rồi, nửa tiếng sau hành động".
Ngô Bình: "Ừm, cô muốn tôi phối hợp thế nào?"
Sulia: "Chủ nhân hãy đột nhập vào nhà kho chứa tiêu bản ADN của chúng. Đó là nơi tối quan trọng nên chúng sẽ dồn toàn lực ngăn cản anh. Đến luc đó, nội bộ sẽ không được canh gác cẩn mật, tôi sẽ nhân cơ hội lấy đồ".
Ngô Bình gật đầu: "Được!"
Trong trụ sở của giáo hội, một pháo đài có lính canh gác nghiêm ngặt, hai mươi tư lính canh lực lưỡng đang trực. Trong pháo đài là kho ADN tối quan trọng và một số thứ quý giá khác cũng được đặt trong kho.
Ngô Bình đứng trên một cái cây cách pháo đài mấy nghìn mét, anh liếc nhìn rồi lấy ra sách Thần Ma.
Anh đang định hành động thì cảm thấy bên cạnh mình có thêm một người khác. Anh quay đầu lại thì sợ hãi giật nảy mình. Người này là một người đàn ông trông có vẻ vô hại, gương mặt tuấn tú.
Ngô Bình: “Đại ca Thi, người dọa người sẽ dọa chết người đấy”.
Thi Hoàng: “Ta không phải người”.
Ngô Bình: “…”
Thi Hoàng hỏi: “Bên trong là thứ gì? Ta cảm thấy khí tức của chúng rất hợp khẩu vị của ta”.
Ngô Bình: “Là gen của các sinh vật dũng mãnh”.
Anh nói xong thì động lòng, nói: “Đại ca Thi, nếu ông thích thì cầm đi, tôi giúp ông”.
Thi Hoàng nói: “Được”.
Ông ta đang định hành động thì bị Ngô Bình kéo lại: “Đại ca Thi, ông luôn theo dõi tôi sao?”
Thi Hoàng: “Đâu có, chỉ là lúc nãy ta có chuyện muốn hỏi cậu nên đã đi theo mùi của cậu để tìm cậu”.
Ngô Bình giật mình: “Cách cả mấy vạn dặm mà ông cũng có thể ngửi mùi tìm đến đây sao?”