Âu Dương Trích Tinh đang nhìn ấn ngọc, thấy có người nhặt tấm ngọc lên liền lạnh nhạt nói: "Bỏ xuống".
Ngô Bình nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Tấm ngọc này không phải của anh, anh có tư cách gì bảo tôi đặt xuống?"
Âu Dương Trích Tinh lạnh nhạt nói: "Cậu có thể không nghe lời tôi, nhưng hậu quả thì cậu tự chịu đấy".
Đây là một lời đe dọa, Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Tôi sẽ chờ xem!"
Ông chủ nói: "Ba mươi đồng tiền bùa".
Ngô Bình nói: "Ônh có nhận tiền mặt không?"
"Không".
Ngô Bình lấy ra ba mươi đồng tiền bùa đưa cho ông chủ, sau đó cầm tấm ngọc rời đi.
Âu Dương Trích Tinh nhìn anh đi xa, thầm cười lạnh.
Sau khi đi bộ gần hết thung lũng, anh gặp rất nhiều thứ tốt, nhưng anh không mua thêm gì nữa. Đột nhiên, anh nhìn thấy một tảng đá lớn bằng phẳng trước mặt, nó rất tròn do tác động của dòng sông.
Vì vậy, anh lấy ra một mảnh vải trải trên đá, rồi lấy ra da rồng trước đó cắt thành mười mảnh, sau đó bán năm mảnh trên phiến đá.
Đường Tử Di tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"
Ngô Bình nói: "Da rồng. Thứ này là vô giá đối với một số người đấy".
Nói xong, anh lại lấy kiếm Sát ra. Hiện tại anh đã có kiếm Hắc Long nên ít dùng kiếm Sát, một kiếm sắc bén như vậy hẳn là đáng giá rất nhiều tiền.
Sau đó, anh lấy sợi dây được đổi được từ chỗ Đông Hoàng, đó là chiếc vòng xâu mười tám cái đầu quỷ. Vật này có tác dụng huyền diệu là trấn áp yêu ma, xua đuổi tà ma, nó cũng là bảo vật.
Cuối cùng, anh lấy ra bốn lá bùa. Bốn lá bùa này do chính anh làm ra, và chúng được vẽ bằng sức mạnh từ ngón tay kỳ dị, chúng có uy lực cực lớn.
Bốn lá bùa gồm hai lá bùa bảo vệ thân thể và hai lá bùa thiên vương chém quỷ. Rất có thể ngón tay đó thuộc về cường giả cấp thiên tiên, lá bùa được làm từ nó đương nhiên có uy lực rất lớn.
Vài thứ được bày ra, Đường Tử Di ngồi ở bên cạnh, cô ấy hỏi: "Liệu có ai mua không?"
“Chắc là có, đồ của anh đều khá tốt", Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi nói. Thực ra trong lòng anh cũng không chắc, dù sao cũng là lần đầu tiên anh đứng ra lập gian hàng, cũng không có kinh nghiệm.
Đường Tử Di chỉ vào kiếm Sát, hỏi: "Thứ này có thể bán với giá bao nhiêu?"
Ngô Bình nói: "Thanh kiếm này đầy sát khí, chém sắt như bùn, thần niệm của địa tiên cũng không khống chế được nó. Anh định bán giá mười đồng tiền bùa, chắc không đắt đâu nhỉ?"
Đường Tử Di: "Tấm da rồng này thì sao?"