Cậu Thang hừ một tiếng: "Ồ, tốt nghiệp đại học Hoa Thanh thì chắc là thi thạc sĩ từ trường ngoài vào đúng không".
Ngô Bình nói: "Cũng coi như thế, sau khi tôi thôi học ở một trường đại học khác thì quay lại đại học Hoa Thanh để thi và học cử nhân, thạc sĩ và cả tiến sĩ ở đó".
Thứ anh nói là những điều ghi trên lý lịch, tuy không đúng nhưng cũng không hoàn toàn là giả.
Cậu Thang liền kinh ngạc, học liên tiếp cả cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ sao? Người bình thường ít ai làm được điều này, chỉ riêng mười năm chia làm ba giai đoạn học hành khổ sở thì người bình thường đã khó mà chịu được rồi.
Anh ta hừ một tiếng, nói: "Nghề bác sĩ quan trọng nhất là thực tiễn. Dù có học vị cao nhưng không có kinh nghiệm thực tiễn thì vẫn chỉ là người mới mà thôi, không có tác dụng gì!"
Ngô Bình thì rất đồng ý với quan điểm này, nói: "Đúng vậy, muốn chữa bệnh cần rất nhiều kinh nghiệm thực tiễn, như vậy mới có thể luyện ra y thuật cao siêu".
Sau đó anh nhìn cậu Thang, nói: "Tôi đã từng khám cho rất nhiều bệnh nhân, thường không chẩn đoán sai. Ví dụ như cậu Thang đây chắc đã từng làm phẫu thuật tim, tôi nói đúng không?"
Cậu Thang kinh ngạc: "Sao anh biết?"
Anh ta làm phẫu thuật từ mười mấy năm trước, ngay cả bạn bè cũng không biết, một người mới gặp anh ta như Ngô Bình sao lại biết được? Chẳng lẽ Ngô Bình là thần y thật sao?
Sau một hồi biến sắc, cậu Thang vẫn cứng miệng: "Có rất nhiều người biết tôi làm phẫu thuật tim, chắc anh đã từng nghe ai đó nhắc đến".
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Thế sao? Thế thì tôi sẽ nói về điều mà tất cả mọi người không biết nhê, ví dụ như khối u trên người anh chẳng hạn?"
Nhà họ Thang có bệnh viện, khối tài sản hàng chục tỷ, thế nên anh ta sống rất buông thả, thường đến các thể loại hộp đêm chơi bời. Đi đêm lắm có ngày gặp ma. Nửa năm trước anh ta bị trúng chiêu ngoài ý muốn, bị lây căn bệnh lây qua đường tình dục.
Nghe Ngô Bình nhắc đến chuyện này, cậu Thang giật bắn mình, lập tức bật cười: "Bác sĩ Ngô đúng là thần y, vừa nãy tôi chỉ thăm dò anh thôi. Anh đúng là có y thuật bất phàm, tôi khâm phục vô cùng!"
Sau khi cậu Thang làm loạn một hồi, Lý Mai càng có ấn tượng sâu sắc với Ngô Bình, cô ấy cười hỏi: "Bác sĩ Ngô, hình như anh không học Y học hiện đại mà là Y học cổ truyền?"
Nếu nói chính xác thì Ngô Bình không học Y học cổ truyền, cũng không học Y học hiện đại mà là Y học được truyền lại từ nền văn minh trước thời nguyên sử. Nhưng một phần lớn trong Y học cổ truyền cũng đến từ loại Y học mà anh học. Có thể nói Y học của anh còn cao cấp hơn cả Y học hiện đại và Y học cổ truyền.
Anh nghĩ một lát rồi nói: "Cả hai đều có".
Lý Mai nói: "Năm ngoái tôi đã từng gặp một vị thần y họ Mạt, bác sĩ Ngô có biết không?"
Ngô Bình gật đầu: "Từng có duyên gặp mặt một lần, ông ấy là thầy thuốc nổi tiếng ở vùng Ba Thục, y thuật rất cao siêu".
Thực ra Lý Mai chưa từng gặp Mạt Hưu, cô ấy chỉ từng nghe một vị tỷ phú nhắc đến. Vị tỷ phú đó vô cùng tôn sùng y thuật của Mạt Hưu, thế nên cô ấy mượn đó để thử Ngô Bình, không ngờ anh biết thật.