Lâm Duy Tiên vội vàng ngồi xuống phía đối diện, Ngô Bình giơ tay điểm vào mi tâm của anh ta, một vài tâm đắc của anh về Thánh Nhân đã tích tụ trong đầu Lâm Duy Tiên, ngoài ra anh còn truyền thêm ít sức mạnh vào giúp anh ta nhanh chóng đột phá cảnh giới.
Lâm Duy Tiên chỉ còn cách Thánh Nhân một bước nên giờ được Ngô Bình hỗ trợ thì anh ta đã cảm nhận được rõ ràng và dồn hết sức để đột phá ngay.
Thấy Lâm Duy Tiên đã đột phá, Ngô Bình và Liễu Chí Mưu đi ra ngoài. Họ đi tới rừng đào ở phía đối diện rừng trúc, sau đó ngồi xuống bàn pha trà.
Đây là trà mà Ngô Bình mới sao, mùi vị rất ngon, Liễu Chí Mưu uống xong còn khen tấm tắc.
Liễu Chí Mưu nhắc đến Lâm Duy Tiên: “Công tử giúp hắn đột phá, chắc chắn Lâm Duy Tiên rất cảm kích”.
Ngô Bình: “Dù tôi không giúp thì ba đến năm năm nữa, anh ta cũng đột phá thôi”.
Liễu Chí Mưu: “Công tử giúp hắn rất đúng lúc, người này rất được Đại Thiên Tôn coi trọng, nhưng vì tu vi thấp nên không được các đại quan khác khuất phục, đến các Lệnh y dưới trướng cũng nể phục lắm. Nếu giờ hắn thành Thánh Nhân thì sẽ có tiếng nói hơn hẳn”.
Ngô Bình: “Tôi thấy anh ta có khí chất phi phàm, sau này sẽ lập được thành tựu lớn đấy”.
Liễu Chí Mưu: “Nhưng hắn còn trẻ, nếu không có người hỗ trợ thì dễ bị thụt lùi lắm, dẫu sao cũng có rất nhiều người muốn ngồi vào vị trí của hắn mà”.
Đúng lúc này có một luồng thần lực ở gần đó phóng tới.
Ngô Bình cười nói: “Lâm Duy Tiên đột phá rồi”.
Luồng khí tức này phóng thẳng lên trời, mãi sau mới dứt. Không lâu sau, Lâm Duy Tiên đã đi ra: “Đại Thánh, tiểu nhân đã đột phá Thánh Nhân thành công rồi”.
Ngô Bình: “Ừm, Lâm Tiên đốc mau về củng cố tu vi đi, chúng tôi không làm phiền nữa”.
Lâm Duy Tiên vội nói: “Đại Thánh không ở lại chơi thêm vài ngày ạ?”
Ngô Bình: “Tôi đã mở mấy đan lâu ở đế đô, nếu Tiên đốc rảnh thì có thể đến đó chơi”.
Nghe thấy thế, Lâm Duy Tiên mừng rỡ rồi nói: “Nhất định tiểu nhân sẽ đến”.
Liễu Chí Mưu: “Lâm Tiên đốc, cửa hàng đan dược của Đại Thánh sẽ khai trương vào hai ngày nữa, sau đó chúng ta có thể thường xuyên gặp gỡ rồi”.
Lâm Duy Tiên sáng mắt lên nói: “Chuẩn bị khai trương ư? Thế thì tiểu nhân sẽ đến chúc mừng ạ”.
Chào tạm biệt Lâm Duy Tiên xong, Ngô Bình quay về cửa hàng đan dược của mình.
Về đến nơi, Ngô Bình phát hiện Đào Như Tuyết đã tu sửa lại cửa hàng, ngoài ra còn xây thêm mấy tầng. Nhân viên cũng tăng lên, họ đều là người mà cô ấy dẫn từ đế quốc Thiên Võ đến.
Ngoài ra, Ngô Mi và Hồng Lăng cũng đã đến, nói là để giúp việc cho cửa hàng. Đào Như Tuyết đã sắp xếp công việc kế toán và tiêu thụ cho họ, Hồng Lăng phụ trách giới thiệu đan dược, Ngô Mi phụ trách sổ sách.
“Anh!”
Nhìn thấy Ngô Bình, Ngô Mi nhảy lên ôm anh.