Lúc này, người của tiêu cục Uy Hổ đều đang ở đây chờ tin. Loáng cái, nhóm tiêu sư của tiêu cục Vạn Lý đã đến, tiếp đó là Ngô Bình cùng nhị tiêu đầu Phạm Hùng.
Hàn Tuyết Kỳ cũng đã thay đồ rồi ngồi trong đại đường, thấy Ngô Bình bình an trở vẻ, cô ấy thở phào một hơi rồi hỏi: “Tiêu đầu Ngô, giải quyết xong việc rồi à?”
Ngô Bình: “Tổng tiêu đầu, xong rồi. Bây giờ, tôi định cho Phạm Hùng dẫn cô đến xem tiêu cục Vạn Lý. Từ giờ trở đi, thành Hắc Long chỉ còn tiêu cục Uy Hổ thôi, không còn Vạn Lý nữa”.
Hàn Tuyết Kỳ sáng mắt lên nói: “Tốt quá! Phạm Hùng, anh đồng ý dẫn tôi đi không?”
Phạm Hùng: “Thuộc hạ đồng ý”.
Tối đó, Hàn Tuyết Kỳ dẫn dẫn người đến tiêu cục Vạn Lý và tiếp quản mọi hàng hoá cùng tài sản ở đây, đương nhiên cũng bao gồm sản nghiệp của gia tộc Hoàng Liệt.
Đương nhiên người trong gia tộc hắn ta không đồng ý, nhưng Hoàng Liệt đã chết nên họ cũng không thể làm gì được.
Ngày hôm sau, tiêu cục Uy Hổ đã thông báo rộng rãi rằng mình đã thu nạp tiêu cục Vạn Lý. Tin này vừa truyền đi, đến người ở ngoài thành Hắc Long còn đến gửi hàng, việc làm ăn của tiêu cục đã thuận lợi trở lại.
Ngô Bình ở lại đây thêm vài ngày thì Vương Thế An hôm nào cũng đi từ sáng đến tận khuya, mỗi lần về lại dẫn theo mấy người đẹp khác nhau. Ngô Bình thấy thế thì cũng mặc kệ anh ta.
Liễu Tam Tương khá biết điều, ngày nào cũng ở trong nhà chứ không đi đâu, trừ khi Ngô Bình gọi, không thì ông ta sẽ không xuất hiện.
Hôm nay, Hàn Tuyết Kỳ cuối cùng mới có thời gian đến gặp Ngô Bình sau nhiều ngày lo việc sáp nhập tiêu cục Vạn Lý.
Hai người gặp lại, mối quan hệ đương nhiên đã khác trước. Hàn Tuyết Kỳ ngồi lên đùi Ngô Bình trong phòng sách, sau đó hôn lên cổ anh rồi nói: “Huyền Bình, sau này tiêu cục mình sẽ ngày càng phát triển”.
Ngô Bình cười nói: “Ừ, chắc chắn rồi, à, mấy hôm nữa là anh phải đi rồi”.
Hàn Tuyết Kỳ không ngạc nhiên, vì cô ấy biết Ngô Bình không thể ở lại thành trì nhỏ này quá lâu được, kiểu gì cũng có ngày anh rời đi.
Tuy đã biết trước, nhưng cô ấy vẫn thấy rất buồn nên thở dài hỏi: “Thế anh còn quay lại nữa không?”
Ngô Bình: “Có chứ, lần này nơi anh cần đến là một môn phái ở Hư Thực Chi Cảnh, anh cần tu luyện ở đó một thời gian”.
Hàn Tuyết Kỳ: “Hư Thực Chi Cảnh? Thực lực của mọi người ở đó đều rất mạnh, Thái Chân Môn chắc chắn là một môn phái rất giỏi”.
Ngô Bình: “Đúng thế”.
Anh nói tiếp: “Tuyết Kỳ, mấy ngày tới, anh sẽ giúp em tăng tu vi. Muốn trụ vững tt thì thực lực của em nhất định phải đủ mạnh”.
Hàn Tuyết Kỳ cười nói: “Tu vi nào có dễ tăng như vậy?”
Hi vi hiện giờ của Hàn Tuyết Kỳ đã ở tầng thứ tư Bí cảnh, thực lực không yến nhưng muốn làm đại tiêu đầu thì cảnh giới như vậy là chưa đủ.
Ngô Bình: “Có anh giúp thì em sẽ làm được”.
Sau đó, anh đã dẫn Hàn Tuyết Kỳ đến phòng luyện đan rồi lấy lò luyện ra. Anh đã dùng linh dược hái ở vườn thuốc cùng dược liệu tích trữ của mình để luyện chế một loại đan dược giúp tu sĩ đột phá cảnh giới Bí Thiên có tên là Pháp Thiên Đan.
Anh đã đọc về loại đan dược này trong đan phổ, nó là đan dược cấp bảy, có nó hỗ trợ thì tu sĩ có thể dễ dàng tiến vào cảnh giới Bí Thiên.
Vì Ngô Bình đã ở cảnh giới Bí Thiên rồi nên quá trình anh luyện chế đan dược này khá thuận lợi.