Ngô Bình hỏi: “Để vào Cửu Dương Cảnh chỉ có một con đường ấy thôi sao?”
“Tuy rằng không chỉ có một con đường, nhưng những con đường khác đều rất khó tìm, quả thật cần đến cơ duyên. Trước đó anh nói ‘cần cơ duyên mới có thể vào Cửu Dương Cảnh’ là ám chỉ những con đường khác”.
Ngô Bình chẳng muốn thử cái cơ duyên gì đấy. Anh vẫn mua một vé dù giá khá đắt.
Nhận tiền xong, người này nói: “Thưa anh, Cửu Dương Cảnh vô cùng nguy hiểm, nên không nhiều người dám đến đó. Nhưng phàm là người đi đến đó đều có thực lực rất mạnh. Anh nhất định phải cẩn thận”.
Ngô Bình hỏi: “Anh có biết mỗi ngày có bao nhiêu người vào Cửu Dương Cảnh không?”
“Khó nói, lúc đông thì một ngày vài trăm người, lúc vắng thì vài chục người. Tính trong một năm nay thì đã có ba mươi, bốn mươi nghìn người vào đó rồi”.
Ngô Bình híp mắt lại. Một năm có ba mươi, bốn mươi nghìn người, thế thì tiền vé thu được lên đến một, hai tỷ tiền tiên!
Sau khi đối phương rời khỏi, Ngô Bình quan sát vé trong nay. Đây là một tấm thẻ làm bằng kim loại, to bằng bàn tay, bên trên có khắc ký hiệu và phù văn, cầm rất nặng tay.
Anh không vội đi ngay, muốn đến chợ Đại Hải xem trước.
Thay đồ xong, anh đi đến chợ Đại Hải. Chợ Đại Hải là chợ phiên ngoài trời quy mô lớn, bán mọi thứ, nhưng phần lớn là đồ liên quan đến người tu hành.
Anh đến ven chợ đã nhìn thấy dòng người qua lại tấp nập, trải dài tít tắp. Một quầy ở gần anh bán đao kiếm, xa hơn chút nữa là quầy bán đan dược.
Đan dược cấp hai được đặt tuỳ tiện dưới đất và rao bán như thế.
Ngô Bình không khỏi cảm thán, tu chân của thế giới này thật nhiều!
Anh từ rìa đi vào trong, dạo hồi lâu mà vẫn không tìm được thứ mình cần, ví dụ như linh dược của vũ trụ chính. Đang định rời đi, anh chợt nghe phía sau có người trò chuyện.
“Hình như đi về phía trước thêm chút nữa mới đến quầy thuốc. Nghe bảo hôm nay nhập thêm rất nhiều dược liệu mới, nhưng phẩm chất không dễ phán đoán”.
“Ừ, lát nữa chỉ đành thử vận may thôi”.
Ngô Bình thoáng giật mình, bèn thả chậm tốc độ để bám theo hai người này, muốn xem họ định đi đến đâu.
Đi được mười mấy phút, hai người họ bước vào một căn nhà ba tầng được xây tạm. Nhà có diện tích hơn trăm mẫu, không có cửa sổ, chỉ có một lối vào và một lối ra.
Thấy hai người bước vào, Ngô Bình cũng đi đến lối vào. Đã có một hàng người rất dài xếp trước lối vào, chốc chốc lại phải dừng.
Ngô Bình ước tính, nếu cứ chờ như thế thì anh phải chờ ít nhất nửa giờ. Đúng lúc này, có người bước đến hỏi anh: “Anh muốn mua số không?”
Ngô Bình hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Người này cười toe toét: “Một vị trí trong hai mươi người đầu tiên, một trăm tiền tiên”.
Ngô Bình không muốn chờ, bèn đáp: “Mua một số”.
Sau khi nhận tiền, đối phương đưa Ngô Bình đến đầu hàng, vỗ vai một trong số đó. Người này bèn rời đi, để Ngô Bình vào thế chỗ vừa để trống.
Những người xung quanh đã quen với chuyện này, không ai nói gì.
Chẳng mấy chốc, hàng được đẩy lên, đến lượt Ngô Bình rất nhanh. Nhưng anh vừa định bước vào trong thì bị một gã canh cửa chặn lại. Gã trừng mắt nhìn anh: “Anh chen hàng phải không?”
Ngô Bình đáp: “Tôi không chen hàng. Tôi bỏ một trăm tiền tiên để mua một vị trí chỗ, không hề ảnh hưởng đến người khác”.