Hai người họ vừa vào trong châu Không Minh thì đã có thể cảm nhận được sự phồn hoa của chỗ này, chỉ có hơn chứ không hề thua đế quốc Thiên Võ của anh.
Ngô Bình nói: “Quả nhiên con cháu của Thánh Hoàng rất có thực lực, không phải thế lực bình thường có thể so bì”.
Trần Nhược Nhàn: “Đúng thế, dù gì thì trong các bậc ông cha cũng từng cố Thánh Hoàng xuất hiện, dù là ai năm giữ thiên hạ thì cũng đều phải nể mặt nhà họ Vũ Văn đôi phần”.
“Giờ đế quốc Thiên Đỉnh thành lập, châu Không Minh cũng xem như đã là địa bàn của Thiên Đỉnh rồi”.
Trần Nhược Nhàn: “Ừm. Nhưng đấy chỉ là trên danh nghĩa thôi, thật ra tiên đốc ở đây cũng là do Vũ Văn Kỳ nhà họ Vũ Văn đảm nhận. Bên dưới thì càng không cần phải nói, tất cả đều là đệ tử của nhà Vũ Văn”.
Trần Nhược Nhàn: “Muốn tìm nhà họ Vũ Văn báo thù thì phải ra tay từ chỗ tiên đốc Vũ Văn Kỳ trước”.
Ngô Bình: “Năm xưa, trong số những người hại chết nhà họ Trần của em cũng có Vũ Văn Kỳ đúng không?”
Trần Nhược Nhàn gật đầu: “Anh ta là người đứng sau giật dây, anh ta cũng là người năm xưa đến nhà em dạm ngõ, anh ta là chú của Vũ Văn Thanh, mặc dù tư chất không bằng Vũ Văn Thanh nhưng anh ta đã thức tỉnh được huyết mạch thánh hoàng, là nhân vật nòng cốt của nhà họ Vũ Văn”.
Ngô Bình: “Vậy chúng ta đến phủ tiên đốc, gặp Vũ Văn Kỳ trước”.
Trần Nhược Nhàn: “Con người của Vũ Văn Kỳ này mê đắm chuyện luyện đan, nếu anh ta biết anh là cao thủ luyện đan thì nhất định sẽ nghĩ cách tiếp cận anh, vậy thì có thể dụ anh ta ra khỏi phủ tiên đốc rồi”.
Ngô Bình: “Sao hả, trong phủ tiên đốc có trận pháp lợi hại lắm sao?”
Trần Nhược Nhàn: “Nhà Vũ Văn có ba sát trận được Thánh Hoàng để lại, trong đó có một trận đặt tại phủ tiên đốc, tên là Thiên Tuyệt Sát Trận, nghe nói uy lực vô cùng đáng sợ”.
Ngô Bình: “Lẽ nào Vũ Văn Kỳ không tùy tiện rời khỏi phủ tiên đốc sao?”
“Đúng vậy, phủ tiên đốc rất rộng, phần lớn thời gian anh ta đều ở trong phủ tu hành, mọi việc đều giao cho cấp dưới xử lý”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Chuyện này dễ, chúng ta tìm chỗ nào nghỉ lại, anh luyện vài mẻ đan dược, đảm bảo anh ta sẽ tìm đến gặp anh”.
Trần Nhược Nhàn gật đầu: “Được, vậy thì chuẩn bị ít đan dược trước, sau đó đến tham gia đại hội đan dược ở đây”.
Ngô Bình: “Đại hội đan dược? Ở châu Không Minh sao?”
Trần Nhược Nhàn cười, nói: “Người xưa gọi châu Không Minh là Dược Châu, chỗ này có đủ loại dược liệu sinh trưởng, luôn là nơi thu hút thầy luyện đan”.
Ngô Bình: “Thì ra là vậy. Chắc có không ít thầy luyện đan tham gia đại hội đan dược này nhỉ?”
Trần Nhược Nhàn: “Đúng thế, có một lực lượng thầy luyện đan nhất định đến tham gia, ngoài ra còn có rất nhiều người đến mua đan dược, vì vậy đây là một đại hội lớn”.
Ngô Bình: “Thật ra trước đây anh cũng là đan vương nhất phẩm tám sao, đan dược anh luyện ra chắc sẽ bán rất chạy”.