Chu Nguyên Thông: “Anh Thạch, nếu đã kết nghĩa thì phải lộ thân phận thật của anh đi chứ”.
Thạch Trung Quân cười nói: “Đương nhiên rồi”.
Ông ấy nhìn về phía Ngô Bình, nghiêm túc nói: “Người anh em, thật ra tôi đến từ một thế giới khác. Thần tộc tiến hành thanh tẩy nơi đó, các đại thiên kiêu đều đã chết, tôi là một trong số ít các Đạo Tổ chạy thoát”.
Ngô Bình sửng sốt: “Anh Thạch là Đạo Tổ!”
Thạch Trung Quân thở dài: “Mặc dù tôi là Đạo tổ nhưng phần đại đạo còn thiếu ở các giới khác nhau cũng không giống nên khi đến đây, tôi chỉ có thể bế quan, phóng thích hóa thân, tu hành lại lần nữa ở đây”.
Chu Nguyên Thông: “Đời trước anh Thạch đã cứu anh một mạng, anh cũng cứu anh ấy một mạng”.
Ngô Bình bỗng nghĩ đến điều gì đó hỏi: “Anh Thạch, đại đạo khiếm khuyết của hai khuyên giới khác nhau, vậy chúng có chứng thực lẫn nhau không?”
Thạch Trung Quân cười nói: “Người anh em chỉ nghe một chút là đã có thể nhìn thấu rồi. Đúng thế, chuyện tôi đang làm là biến ra hóa thân tìm hiểu Thiên Đạo trong khuyên giới này”.
Chu Nguyên Thông: “Không dễ như vậy! Mỗi người tìm hiểu Thiên Đạo thì sẽ không giống nhau, không dễ chứng thực như vậy đâu”.
Thạch Trung Quân: “Nhưng chung quy vẫn là một cách”.
Hai người nói chuyện một hồi, Ngô Bình đã hiểu được phần nào về thế giới mà Trung Thạch Quân sống, đồng thời anh cũng biết môi trường khắc nghiệt mà các tu sĩ loài người trong khuyên giới phải đối mặt.
Trung Thạch Quân: “Người anh em, đợi đến khi cậu lĩnh hội được Thiên Đạo thì tôi có thể truyền thụ Thiên Đạo cho cậu”.
Ngô Bình đột nhiên nghĩ tới một chuyện hỏi: “Đại ca, ở thời đại của Thiên Nguyên Đạo Tổ và Huyền Hoàng Đạo Tổ, Thiên Đạo có khuyết điểm sao?”
Chu Nguyên Thông: “Hai người này là người chứng đạo đầu tiên, khi đó Thiên Đạo còn chưa hoàn chỉnh”.
Ngô Bình động lòng: “Nói như thế nếu có thể lấy được hai vị Đạo Tổ truyền thừa thì có thể lĩnh ngộ Thiên Đạo hoàn chỉnh”.
Chu Nguyên Thông: “Nói thì nói thế nhưng đại đạo của mỗi người đều khác nhau, hơn nữa không thể bị vượt qua, muốn lĩnh hội được Thiên Đạo từ trong đạo của người khác khó gấp mười lần tự mình lĩnh ngộ Thiên Đạo”.
Ngô Bình: “Xem ra cách tốt nhất là tu hành thiên ngoại”.
Chu Nguyên Thông: “Bây giờ nghĩ đến việc này còn quá sớm. Em ba, nếu anh Thạch có lòng, chi bằng chúng ta cùng kết nghĩa đi. Anh Thạch lớn tuổi nhất, sau này anh ấy là đại ca, anh sẽ là nhị ca, chú vẫn là em ba”.
Ngô Bình cười nói: “Được, em xin chào đại ca, nhị ca”.
Thạch Trung Quân vui mừng, ba người chính thức kết nghĩa anh em, không sinh cùng tháng cùng năm nhưng nguyện chết cùng tháng cùng năm.
Sau khi kết bái, Ngô Bình mới biết vị đại ca này có hơn mười thân phận trên thế giới, đa số đều là những người có tiếng tăm lẫy lừng và có nhiều mối quan hệ.
Thạch Trung Quân nói: “Em ba, mục đích đến Cửu Lôi Tiên Vực lần này của em là gì thế?”
Ngô Bình: “Dò la tình hình, giết chết Dạ Cuồng Đồ”.