Ngô Bình híp mắt lại nói: “Ý của người là thượng tông chủ sẽ gây bất lợi cho đệ tử ư?”
Thần Bằng: “Tôi cũng không chắc lắm, nhưng cậu nên rời khỏi đây thì hơn. Chỉ cần cậu không ở Tiên Giới Nguyên Sử thì sẽ được an toàn”.
Ngô Bình cau mày nói: “Tông chủ, nhưng đệ tử không làm gì sai nên sẽ không đi đâu hết ạ”.
Thần Bằng thở dài nói: “Ngô Bình, ngoài mặt thì cậu là đệ tử của Ngạo Thế Đan Tông, nhưng môn phái cũng chưa cung cấp được cho cậu bao nhiêu tài nguyên. Cậu có được thành tựu như ngày hôm nay là dựa cả vào thiên bẩm và nỗ lực của bản thân. Vì thế thượng tông chủ biết rõ sớm muộn gì cậu cũng rời khỏi Ngạo Thế Đan Tông, rất có thể ông ấy sẽ vịn vào cớ này để khống chế cậu, để cậu không bao giờ có thể rời khỏi đây được nữa”.
Ngô Bình cau mày: “Tông chủ, có phải trước kia từng có tiền lệ rồi không ạ?”
Thần Bằng gật đầu: “Ngô Bình, tôi thấy cậu có tiềm lực vô tận nên không muốn cậu bị hạn chế. Vì thế, cậu nhất định phải nghe tôi”.
Ngô Bình trầm mặc một lát rồi nói: “Đệ tử biết tông chủ có ý tốt, nhưng đệ tử sẽ không đi đâu hết. Nếu thượng tông chủ làm như vậy với đệ tử thì đệ tử chỉ còn cách rời khỏi Ngạo Thế Đan Tông thôi”.
Thần Bằng thấy anh kiên quyết như vậy thì thở dài nói: “Tóm lại là tôi đã nhắc nhở cậu rồi, còn lại cậu tự lo đi vậy”, dứt lời, ông ấy lại quay vào trong đánh mạt chược.
Ngô Bình quay lại Trân Viên rồi gói hết đá ẩn cho vào nhẫn trữ đồ, sau đó kể lại lời của Thần Bằng cho mọi người nghe.
Vũ Đại Cường tức giận nói: “Thượng tông chủ mà lại như vậy, đúng là đáng thất vọng!”
Ba cô gái đưa mắt nhìn nhau, Nguyệt Thanh Ảnh nói: “Công tử, tôi có một đề nghị thế này, công tử có thể cân nhắc”.
Ngô Bình: “Mời Nguyệt cô nương nói”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Hay công tử hãy đến Thần Châu với tôi, ở đó là địa bàn của chúng tôi nên Ngạo Thế Đan Tông sẽ không thể gây bất lợi cho công tử hay làm gì công tử cả”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Lần này tôi đến đây là vì năm thần lò, nếu không được thấy chúng thì tôi không cam tâm”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Phải có năm ngọc bài thì mới được xem thần lò, mà tôi lại đang có cả năm đây”.
Nói rồi, cô ấy lấy năm tấm ngọc bài ra rồi đưa cho Ngô Bình.
Ngô Bình rất bất ngờ nên hỏi ngay: “Nguyệt cô nương lấy đâu ra vậy?”
Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Có tiền là mua được ấy mà”.
Ngô Bình nghĩ thấy cũng đúng: “Sớm biết vậy thì tôi cũng mua thẳng cho xong”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Công tử, chắc thượng tông chưa biết chuyện vừa xong đâu nên công tử hay tranh thủ đi xem năm thần lò luôn đi”.
Ngô Bình gật đầu: “Được”.
Loáng cái, bọn họ đã đi đến chỗ của năm thần lò. Đây là một cung điện rất lớn có người canh gác bên ngoài, ai muốn vào trong thì cần có năm ngọc bài, ngoài ra còn phải nộp 100 triệu tiền Tiên. Thấy phải nộp nhiều tiền như vậy nên hầu hết mọi người đều không đồng ý, vì vậy trước điện bây giờ chẳng có ai.
Thấy Ngô Bình đi tới, người trông điện lập tức hào hứng hỏi: “Anh muốn vào trong à?”