Ngô Bình đi đến điểm kết giới, một mà sáng cực mạnh chắn ngang tước mặt anh, anh giơ tay chạm vào thì cảm thấy có một luồng chấn động đáng sợ, có thể dễ dàng nghiền nát cường giả kỷ nguyên.
Ngô Bình cau mày rồi vội rút tay về, sau đó đắn đo một lát rồi thả núi thánh ra đập thẳng vào màn sáng đó. Không ngờ núi thánh có thể xuyên qua đó rồi rơi vào bên trong.
Nhờ đó mà Ngô Bình cũng tiến được vào bên trong màn sáng. Cảnh vật trước mắt anh thay đổi, sau khi đến đây, anh đã tới một thế giới kỳ lạ, không gian u ám hoang vắng. Có rất nhiều bao đất dựng thẳng đứng ở đây, chúng có hình giống quả trứng nửa trong suốt, bên trong chứa sinh vật hình người.
Ít nhất phải có tới cả triệu bao đất có hình dạng như vậy ở khu vực rộng lớn này, mỗi bao đất đều được một ống dẫn rất dài màu vàng nối liền, đầu còn lại thì cắm lên quả cầu màu vàng kim trên trời.
Có khoảng hơn một trăm quả cầu, quả nào cũng rất lớn và cắm đầy ống dẫn nối xuống các bao đất ở bên dưới.
Ngô Bình ngẩn ra, không biết đây là những thứ gì. Anh cất núi thánh đi rồi đáp xuống trước một bao đất. Qua phần vỏ của nó, anh nhìn thấy một đại thánh gầy như cái que đang ngồi xếp bằng ở bên trong.
Ngô Bình ngạc nhiên rồi quan sát tiếp thì thấy thánh lực trong cơ thể của đại thánh này đang bị rút ra từ ống dẫn, sau đó truyền lên quả cầu vàng ở trên trời.
“Dám coi các thánh là chất dinh dưỡng, đáng chết!”, anh nổi giận ngất trời rồi tung một quyền lên cao, một quả cầu ở gần anh nhất đã nổ tung, các ống dẫn đều vỡ nát.
Ngay sau đó, đã có một người đàn ông toàn thân phát ra thánh quang chui từ trong quả cầu ra. Hắn nhìn chằm chằm vào Ngô Bình với đôi mắt như phóng ra lửa.
Ngô Bình híp mắt lại nói: “Hoá ra hút sức mạnh của các thánh để bồi dưỡng cái thứ như ngươi”.
Vù!
Người đàn ông lao nhanh về phía Ngô Bình, sau đó tấn công vào ngực anh.
Bụp!
Ngô Bình tát cho hắn một phát, người đàn ông ngã lăn quay, lệch luôn một bên mặt, nhưng loáng cái đã hồi phục lại.
Tiếp đó, Ngô Bình rút con dao găm của vũ trụ chính ra rồi cứa cổ tên kia. Đầu hắn rơi xuống đất, người đàn ông đã tắt thở.
Uỳnh!
Một quyền ảnh bay từ xa tới rồi đấm trúng vào ngực Ngô Bình, xương ngực của anh gãy vụn, xường xườn cũng gãy gần hết, lục phủ ngũ tạng cũng vô cùng đau đớn.
Anh lùi lại vài bước rồi hộc ra một ngụm máu, sau đó nhìn lên phía trước.
Một người đàn ông tóc bạc bước tới, trên trán hắn ta mọc ba con mắt, toàn thân toả ra thánh quang mãnh liệt.
Trông thấy người đó, Ngô Bình cảm thấy hắn ta có khí tức rất giống núi thánh, anh cau mày hỏi: “Ngươi là Thánh tộc ư?”
Người đàn ông lạnh lùng đáp: “Ngươi dám làm hỏng đại nghiệp của Thánh tộc ta, đáng chết!”
Ngô Bình: “Ngươi dám coi các thánh ở đây là nguồn dinh dưỡng, ngươi mới là kẻ đáng chết!”
Người đàn ông hừ nói: “Ta là Thành tộc đầu tiên sinh ra trong vũ trụ, với ta mà nói thì ngươi chỉ như con kiến hôi thôi”.
“Thật không?”