Ngô Bình thu kiếm, lạnh lùng nhìn đối phương.
Võ Vương Trình ôm tay bị thương, nghiến răng nói: “Tôi nhận thua, xin hãy tha mạng cho tôi!”
Ngô Bình đáp: “Nếu ông chịu hợp tác ngay từ đầu thì đã chẳng mất hai ngón tay”.
Võ Vương Trình không dám phản kháng nữa. Một Ngô Bình mà ông ta đã không đọ nổi, huống chi ngoài kia còn có một đại cao thủ đang nhìn ông ta chằm chằm. Bây giờ ông ta chỉ có thể nhận thua!
Võ Vương Trình nói: “Thua dưới tay đại tông sư Tiên Thiên như cậu, Trình Liệt này không có gì uất ức!”
Ngô Bình bảo: “Trình Liệt, ông có thể trả lời tôi rồi đấy”.
Trình Liệt im lặng mấy giây mới đáp: “Lâm Tổ của Thanh Môn ra lệnh cho tôi diệt trừ cậu”.
Ngô Bình hỏi: “Thanh Môn?”
Trình Liệt đáp: “Phải”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Sao Lâm Tổ đó lại muốn giết tôi?”
Trình Liệt trả lời: “Địa bàn Hải Thành, không phải ai cũng chen chân được đâu. Cậu đã phạm vào đại kỵ”.
Anh hỏi: “Lâm Tổ có vị thế ra sao?”
Võ Vương Trình đáp: “Lâm Tổ có địa vị rất đáng kính, có thể đại diện cho Thanh Môn”.
Ngô Bình cười khẩy: “Ông trở về nhắn với Lâm Tổ rằng, tôi đã nhớ rõ cái tên này rồi!”. Dứt lời, anh xoay người rời đi.
Trình Liệt theo anh đi ra sân thì Ngô Bình đã biến mất.
Về nhà cũ, Lạc Trường Sinh đã hỏi được lai lịch của Trình Liệt. Ông ta nói với sắc mặt rất khó coi: “Năm xưa tôi từng có qua lại với Thanh Môn. Thanh Môn truyền thừa lâu đời, nhân tài vô số. Tôi cũng có biết Lâm Tổ”.
Ngô Bình đáp: “Kể nghe thử xem”.
Lạc Trường Sinh nói rằng Lâm Tổ tên là Lâm Lãnh Thiền. Trong Thanh Môn, bối phận trên năm thế hệ còn phải gọi người này là cụ tổ. Ở Thanh Môn hiện nay chỉ có vài người được gọi là “cụ tổ”, tất cả đều là những người đức cao vọng trọng.
Lạc Trường Sinh tính toán, tu vi hiện tại của Lâm Lãnh Thiền có lẽ ở cảnh giới Địa Tiên, nhưng người này tu luyện theo công pháp hệ Phật, không chịu sự quản thúc của Địa Tiên Giới.
Ngô Bình nhẹ nhàng bảo: “Là ai cũng được, tôi đã nhớ món nợ này rồi!”
Lạc Trường Sinh lo sợ nói: “Cậu chủ, cậu hãy kiềm chế một chút. Trước khi thăng cấp thành Nhân Tiên, cậu tạm thời không nên gây hấn với ai cả”.
Ngô Bình hờ hững đáp: “Ông nghĩ nhiều rồi. Tôi sẽ không làm chuyện mà mình không nắm chắc”.
Lạc Trường Sinh thở phào: “Đúng vậy. Cậu chủ nên nâng cao tu vi trước. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn mà”.