Đến khách sạn xong Ngô Bình cũng không nói là đi ăn gì mà kéo Lãnh Như Yên vào trong một căn phòng. Sau khi hai người cởi sạch đồ thì họ bắt đầu làm những việc mà những người đi vào khách sạn hay làm. Ngô Bình lấy lý do là Đoàn Thể Thuật này muốn tu luyện thì phải cởi hết quần áo thì anh mới có thể chỉ tường tận cho cô.
Việc nam nữ này không thể làm một cách qua loa cẩu thả mà quên mất yếu tố cảm xúc. Ngô Bình và Lãnh Như Yên từng làm việc này một lần nên lần này bắt nhịp rất nhanh và vô cùng thuận lợi.
Hơn hai tiếng sau, Lãnh Như Yên ôm lấy cổ Ngô Bình, nằm trong lòng anh không muốn động đậy.
Cuộc mây mưa ban nãy tiêu hao không ít năng lượng nên Ngô Bình giờ đã thực sự đói bụng. Nhưng tối nay nhà họ Lãnh mở tiệc nên anh sẽ phải đến đó. Bàn tay anh vuốt ve làn da mềm mịn của Lãnh Như Yên, nói: "Như Yên, sau này em có thể truyền Đoàn Thể Thuật đó cho bố em, nhưng tuyệt đối không được nói cho người thứ ba biết chuyện".
Lãnh Như Yên gật đầu đáp: "Vâng, em hiểu rồi".
Một lúc sau, hai người họ ngồi dậy, sửa soạn lại rồi sánh vai đi ra khỏi khách sạn.
Khi ra đến cửa, Lãnh Như Yên cảm thấy mình đi đứng hơi khó khăn. Cô trưng ra gương mặt vừa ngại ngùng vừa giận dỗi, nhỏ tiếng mắng: "Trời ạ, nhức hết cả eo người ta rồi"
Ngô Bình hi hi cười đáp: "Lần sau anh sẽ không cử động mà để em tự vận động nhé".
Lãnh Như Yên xì một cái, vẻ ngượng ngùng hiện lên trên khuôn mặt.
Hai người họ vừa cười nói vừa lên xe, Ngô Bình lúc này chợt nhớ ra một chuyện. Anh hỏi cô: "Như Yên, anh nhớ em còn một người chú nhỉ? Tối nay chú ấy có đến không?"
Lãnh Như Yên lắc đầu: "Chú em bận lắm nên chắc không tới đâu".
Ngô Bình: "Vậy nhà em và chú thì bên nào có nhiều cổ phần hơn?"
Lãnh Như Yên đáp: "Trước đây là 50/50, nhưng bố em không chịu lo việc làm ăn nên sau đó đã chuyển thêm cho chú một số cổ phần. Giờ bố em chỉ có bốn mươi phần trăm, còn lại là của chú em".
Nói đến đây, cô thở dài: "Năm nay kinh doanh không tốt, mặt hàng nhôm điện phân lỗ nặng. Em đã xem báo cáo, chỉ sáu tháng đầu năm đã lỗ một tỷ năm trăm triệu tệ, sáu tháng cuối năm lỗ tiếp hai tỷ tệ".
Ngô Bình tò mò hỏi: "Sao lại lỗ nặng vậy?"
"Có rất nhiều nguyên nhân, chủ yếu là do cạnh tranh trên thị trường quá khốc liệt. Ngành nhôm điện phân này lại cần vốn rất lớn, đã có rất nhiều doanh nghiệp vừa và nhỏ phá sản rồi. Giờ chỉ có thể chờ xem ai trụ được đến cuối cùng mà thôi. Nhưng với tình hình trước mặt, tình hình của công ty gia đình em không hề khả quan. Số nợ bên ngoài và vốn vay ngân hàng cùng lắm cũng chỉ cầm cự được đến tháng một sang năm".
Ngô Bình ngạc nhiên: "Anh nhớ em từng nói nhà em mỗi năm lãi được hàng mấy tỷ tệ, tại sao giờ nguồn vốn lại đứt gãy trầm trọng như vậy?"
Lãnh Như Yên cười khổ: "Mấy năm trước làm ăn tốt, chú em thành lập một công ty bất động sản. Vì thành lập công ty đó, nên nguồn vốn dự phòng bị lạm dụng, nếu không thì em cũng đã không phải đau đầu thế này".