Ngô Bình quan sát thiếu niên đó, cậu ta mặc đồ màu tím, không giống với cách ăn mặc của người bình thường. Hơn nữa, trên người cậu ta còn có khí tức của người cõi trên, loại khí tức đó không thể làm giả được.
Ngô Bình hỏi: “Đến vì tôi sao?”
Thiếu niên: “Trước đó tôi có nghe nói Trung Châu xuất hiện một nhân vật rất lợi hại, liên tục gây ra chuyện lớn. Bên cạnh tôi có vài thuộc hạ, họ cũng có làm ăn ở Trung Châu, giờ cũng đều bị ảnh hưởng từ cậu”.
Ngô Bình bình thản đáp: “Nếu tôi làm ảnh hưởng đến người bên cạnh cậu thì thật xin lỗi quá”.
Thiếu niên: “Tôi chẳng hơi đâu quan tâm chuyện của người dưới, tôi đến đây đơn giản chỉ là để giết cậu”.
Ngô Bình nheo mắt: “Giết tôi?”
Thiếu niên cười, nói: “Lâm Tôn cũng xem như bạn của tôi, cậu có thể ăn hiếp được hắn ta thì nhất định cũng có bản lĩnh. Hơn nữa, cả cậu và hắn ta đều thông minh, không chừng giết cậu rồi sẽ có thu hoạch lớn. Nếu như cậu may mắn, tôi giết được cậu thì sẽ có thể có được khí vận của cậu”.
Khí tức đã bắt đầu dịch chuyển quanh người Ngô Bình, cậu lạnh lùng hỏi: “Chỉ dựa vào mấy người các người mà cũng muốn giết tôi sao?”
Thiếu niên cười, nói: “Trên thế giới này, hai người cùng cảnh giới có thể cách biệt nhau một trời một vực, từ nhỏ tôi đã tu luyện, mỗi bước đi đều rất chắc chắn, có rất nhiều cảnh giới tôi đều đạt đến cực đỉnh. Dù cho cậu có được trí tuệ nhưng tu vi của cậu lại tăng lên trong thời gian rất ngắn, sau này vẫn cần thời gian củng cố. Vì vậy, so với tôi thì cậu không chỉ kém một bậc. Hơn nữa, tôi đã là cảnh giới Bí Thiên, vượt xa so với cậu”.
Ngô Bình thở dài: “Chắc gốc gác của cậu cũng không đơn giản, nhưng muốn ra tay với tôi thì chắc là cậu đang tự tìm cái chết”.
Thiếu niên chau mày: “Vậy sao? Cậu cảm thấy tôi đang tự tìm cái chết sao?”
Ngô Bình nói: “Tôi khuyên cậu lập tức rời khỏi đây, nếu không cậu chẳng có cơ hội để hối hận nữa đấy”.
Thiếu niên khẽ cười, nụ cười cực kỳ lạnh lùng, cậu ta nói: “Thảo nào lúc nhắc đến cậu, Lâm Tôn đều một bộ hận đến ngứa răng, cậu quả thật rất đáng ghét”.
Ngô Bình: “Tôi chỉ đang nói sự thật thôi, là các cậu không thể đối mặt với hiện thực”.
Thiếu niên nói: “Hôm nay tôi phải giết cậu để trút cơn giận này”.
Dứt lời cậu giơ ngón tay lên, một cột sáng như tia chớp bay về phía Ngô Bình, đánh trúng vào người Ngô Bình. Tia sét xuyên qua người Ngô Bình đánh vào tảng đá phía sau cậu, sau đó Ngô Bình biến mất, thì ra người thiếu niên đánh trúng chỉ là một dư ảnh.
Ngay khi tia chớp đánh trúng Ngô Bình, bàn tay Ngô Bình đã đâm vào sau lưng thiếu niên, nắm chặt lấy trái tim cậu ta rồi bóp chặt.
“Phụt!”
Trái tim thiếu niên nổ tung, hai mắt cậu ta đỏ ngầu, cả người cứng đờ lẩm bẩm hỏi: “Đây là pháp thuật gì?”
“Thay hình đổi bóng, bí pháp tôi mới luyện thành”, Ngô Bình nói.
Cơ thể thiếu niên trở nên mềm nhũn, cậu lấy tay ra, thi thể thiếu niên ngã xuống.