Ngô Bình đánh vào gáy đối phương, Thạch Tiến hôn mê bất tỉnh, ngã vào một bên.
Bước chân vào viện, anh đi qua một vườn nhỏ, thấy một người đàn ông trung niên đang dạy một thiếu niên luyện quyền. Người đàn ông có cánh tay rắn chắc, eo khỏe khoắn, cao chín thước, mặt mày oai hùng, đây chính là Sở Trường Canh. Còn thiếu niên kia là Sở Anh, con của ngũ phu nhân.
Ngô Bình tới hơn mười thước thì dừng, gọi một tiếng: “Cha!”
Tiếng gọi lạ lẫm khiến anh hơi mất tự nhiên nhưng dùng thân phận của Sở Hàn thì anh không có quyền lựa chọn.
Sở Hàn nhìn sang, người cứng đờ: “Hàn nhi? Chẳng phải con...”
Chuyện Sở Hàn không chết, đại phu nhân vẫn luôn che giấu, nên Sở Trường Canh cũng không hay biết.
Ngô Bình nói: “Con không chết, vết thương cũng lành rồi!”
Sau vài giây kinh ngạc, Sở Trường Canh cũng bình tĩnh lại: “Con tới làm chi?”
Trước đó, Sở Hàn bại bởi con trai nhị ca ông ta, điều này làm Sở Trường Canh mất mặt. Nên khi Sở Hàn chết, ông ta chẳng hề đau lòng, ngược lại còn cảm thấy tên vô dụng như Sở Hàn chết cũng đáng.
Lần này Ngô Bình tới là vì muốn lấy thêm nhiều tài nguyên từ nhà họ Sở, như vậy anh mới có thể nhanh chóng nâng cao tu vi: “Con phát hiện thực lực tăng mạnh, vừa rồi còn có thể đánh ngất Thạch Tiến!”
Sở Trường Canh chấn động: “Cái gì, con đánh ngất Thạch Tiến?”. Nên biết Thạch Tiến là cao thủ Tôi Thể tầng tám, mà Sở Hàn chỉ là Tôi Thể tầng ba, sao có thể đánh bại Thạch Tiến?
Ngô Bình nhìn ông ta hỏi: “Cha không tin đúng không?”
Sở Trường Canh tới cửa ra ngoài, quả nhiên thấy Thạch Tiến đang nằm một bên, trên cổ còn có dấu vết bị đánh.
Ông ta xoay người: “Sao con làm được?”
Ngô Bình thản nhiên nói: “Không có gì khó khăn, tấn công đột kích bất ngờ!”
Sở Trường Canh im lặng vài giây: “Con muốn gì thì có thể nói!”
Ngô Bình: “Con cần tài nguyên tu luyện, chỉ cần đủ tài nguyên, con đảm bảo có thể tăng tới Tôi Thể tầng mười trong một tháng”.
Sở Trường Canh híp mắt: “Một tháng là có thể lên Tôi Thể tầng mười!”, hiển nhiên là ông ta không tin.
Sở Anh cũng đi tới: “Cha, dù chúng ta là đệ tử thế gia đứng đầu đế quốc thì cũng không thể đạt tới tầng mười Tôi Thể trong một tháng!”
Ngô Bình nhìn thiếu niêu: “Một thằng ranh như cậu thì biết gì? Một tháng đã là tôi nói quá lên đó”.
Anh nói với Sở Trường Canh: “Nếu cha không tin, có thể cho con vài đợt tài nguyên nhỏ. Cho con trước một phần, khi con đạt tới được Tôi Thể tầng bốn thì lại cho thêm. Cứ thế, mỗi lần con đột phá một tầng thì lại cho con một đợt tài nguyên”.
Sở Trường Canh cảm thấy đứa con trai trước mắt như biến thành người khác, ông ta suy tư một hồi: “Được, chỉ cần con có thể đột phá, cha sẽ cho đủ tài nguyên. Nhưng giờ chỉ có thể cho con một nghìn tiền vàng. Trước khi con đạt được Tôi Thể tầng bốn, sẽ không có thêm tài nguyên đâu”.