Sau khi Ngô Bình trở về, đã bận tối mắt tối mũi ở phố Trung Thiên, vừa luyện đan, vừa mua bán thuốc.
Ngày hôm sau lại có vài tu sĩ đến cửa cầu kiến, Ngô Bình vừa gặp đã biết những người này đều là tu sĩ của Nhân tộc bước vào con đường Chúa Tể, họ đều là thanh niên anh tuấn và tài giỏi. Vả lại, họ đều là người được Ngô Bình giúp đỡ trên con đường đó. Lúc trước, cũng nhờ Ngô Bình họ mới sống được mà đi ra, nếu không đã chết từ lâu rồi.
Thành tích của mấy người này đều rất cao, họ đã kiên trì đến cửa thứ tư, còn có một người đã đến cửa thứ năm. Đương nhiên, những gì họ trải qua không thể nào so sánh được với Ngô Bình.
“Lý huynh có thể hoàn thành được cửa sáu, ta thật sự rất hâm mộ huynh!”. Mấy người này dồn dập và ngưỡng mộ nói.
Ngô Bình cười nói: “Ta làm sao so sánh được với người đã bước vào cửa thứ chín, ta vẫn còn thua xa lắm”.
Trong đó có một người cảm thấy hơi đáng tiếc cho Ngô Bình: “Lúc đó, bọn ta thấy tư chất và thực lực của Lý huynh đây nghĩ rằng, chắc chắn sẽ cao và xuất sắc hơn hai người kia. Nhưng thật sự mọi chuyện lại không như dự đoán của bọn ta”.
Ngô Bình: “Không sao cả. Mấy huynh đệ đây đến tìm ta có phải, có chuyện gì không?”
Một người trong đó lên tiếng trả lời, Ngô Bình nhớ người này tên là Chung Kỳ Lân: “Lý huynh không biết, các tu sĩ vào đường Chúa Tể để chuẩn bị mở một bữa tiệc ở tại Tử Kinh Thành này đấy. Bọn ta sợ Lý huynh không nhận được tin tức, nên cố tình đến đây thông báo”.
Ngô Bình gật đầu: “Được rồi, ta sẽ đến. Chắc bữa tiệc này, có rất nhiều người nhỉ?”
Chung Kỳ Lân: “Thật ra cũng không nhiều lắm đâu, chỉ có hơn mười người thôi. Bữa tiệc này chính do hai người tên Hồ công tử và Tiêu công tử vào được cửa thứ chín kia mở ra, bọn ta cũng đến đó tham gia náo nhiệt”.
Ngô Bình: “Chừng nào mở tiệc thế?”
“Tối nay, ở Thiên Tiêu Lâu đó”.
Thiên Tiêu lâu chính là tài sản của Ngô Bình, có một họ thương gia thuê nơi này để mở ra một quán rượu. Từ ngày nơi đó khai trương đến giờ chuyện làm ăn cũng rất tốt, ai muốn mở một tiệc rượu ở đó cũng cần phải đặt trước mấy ngày mới có được.
Ngô Bình cười nói: “Được rồi, tối nay ta chắc chắn sẽ đến”.
Sau khi, anh tuyển mấy người đi, Đào Như Tuyết lại hỏi: “Bữa tiệc như thế, có gì cần phải tham gia hả anh Bình?”
Ngô Bình cười nói: “Làm người không cần quá xa lánh và lạnh lùng với mọi thứ. Dù sao, bữa tiệc đó còn miễn phí ăn uống nên không đi không được”.
Đào Như Tuyết liếc chồng mình một cái, rồi nói: “Anh đã là Thánh Nhân rồi, mà vẫn như vậy”.
Ngô Bình vỗ lên mông căng tròn của cô một phát, nói: “Như Tuyết lại sinh cho ta một thằng nhóc con đi, một gia nghiệp lớn như thế, lại thiếu con cháu chống khó lắm”.
Đào Như Tuyết duyên dáng kêu một tiếng lớn, đã bị anh kéo vào trong phòng ngủ.
Trong lúc Đào Như Tuyết xin tha, Ngô Bình đã hoàn thành xong việc gieo giống của mình. Sau đó, anh lại tự hỏi làm sao để luyện chế Hiền Vương Đan.
Sau khi anh trở thành Thánh Nhân, trình độ luyện đan của anh cũng đã tăng rất nhanh. Thoáng chốc, anh đã có ý tưởng nên bắt đầu chuẩn bị đầy đủ dược liệu, rồi bắt tay vào việc luyện chế.
Trước khi trời tối, Ngô Bình đã luyện ra một lò Hiền Vương Đan tuyệt phẩm. Muốn luyện chế đan này, cần sử dụng Cấm Thiên lực, khí tức Thánh Hoàng đồng thời trong quá trình luyện chế. Nhưng bây giờ anh đã có Thiên Thức, nên nắm vững được quá trình luyện đang ngày càng tinh vi hơn.
Bầu trời mới tối lại, anh đã đến Thiên Tiêu Lâu. Anh vừa xuất hiện, đã phát hiện có rất nhiều người ngồi bên trong rồi, mọi người còn đang ồn ào nói chuyện rất vui vẻ với nhau.
Ngô Bình luyện đan, nên đến hơi muộn nên đành chọn một vị trí cuối cùng ngồi xuống.
“Chào Lý huynh, bọn ta đã chờ huynh nửa ngày rồi”.
Trong đám người có hai chỗ ngồi dễ nhìn thấy, ở giữa là hai nam tu đang ngồi trên đó. Họ cũng chính là tu sĩ đã bước vào cửa thứ chín, một bên là Hồ Trùng Dương, còn bên kia là Tiêu Ngọc Kiếm.
Hai người đều là người đẹp trai và lịch sự, người vừa mở miệng kia chính là Hồ Trùng Dương.
Ngô Bình cũng có ấn tượng một chút về Hồ Trùng Dương, hắn là người dẫn đầu mọi người trên con đường Chúa Tể. Lúc đó, anh đã cảm thấy người này không đơn giản, muốn thông minh thì có đầu óc, muốn sức mạnh thì có thực lực đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Nhưng anh không ngờ, người này lại có thể bước được đến cửa thứ chín.