Ngô Bình: “Không giấu nổi sư phụ, quả thực con phải ra ngoài một chuyến”.
Trần Đạo Huyền: “Vậy con đi đi, nhớ về sớm một chút. Một thời gian nữa là Thiên Võ Mật Cảnh sẽ mở, con không nên bỏ lỡ”.
Ngô Bình: “Vâng!”
Sau đó, Trần Hạc Niên sắp xếp chỗ ở mới cho Ngô Bình. Đó là một đỉnh núi có phong cảnh mỹ lệ và những ngôi nhà nối tiếp nhau.
Ngô Bình và Đường Băng Vân đi tới Thiếu Long phong, chỉ thấy trên ngọn núi bạt ngàn trúc tím, khắp nơi đều có các cửa hàng, trạm dừng chân. Ngoài ra còn có hàng trăm người hầu kẻ hạ đang đi lại tấp nập ở đó.
Có điều anh không có thời gian mà ở lại đây ngắm cảnh, anh nhờ Đường Băng Vân ở lại đó thay anh sắp xếp đồ đạc còn anh thì rời khỏi Địa Tiên Giới trước.
Trong tay anh có bản đồ dẫn đường, giờ anh lại còn là đệ tử của kiếm phái Thục Sơn nên việc đi lại cũng dễ dàng thuận tiện hơn nhiều. Vừa ra khỏi đó, anh cưỡi lên Nhân Bì Viêm Dương để bay về Vân Kinh.
Vân Kinh có mấy thứ anh cần quay lại xem. Trong biệt thự số một vịnh Bạch Long có đại thần Côn Ngô và cây đào tiên. Anh cũng tiện ghé qua thăm Đường Tử Di, đã lâu không gặp nên anh rất nhớ cô ấy. Dù gì việc ở nước Á Mã cũng không gấp, tới muộn vài ngày nữa cũng không sao.
Một vài tiếng sau, Ngô Bình và Viêm Dương đáp xuống biệt thự vịnh Bạch Long.
Vừa vào trong sân đã có một chú chó lao ra, đó chính là Đông Hoàng. Một thời gian trước người nhà Ngô Bình rời khỏi huyện Minh Dương nhưng Đông Hoàng không rời đi. Cho nên, Đường Tử Di phái người tới đón nó đến Vân Kinh rồi để nó sống ở biệt thự vịnh Bạch Long.
Nhìn thấy Đông Hoàng, Ngô Bình tưởng Đường Tử Di vẫn còn ở đó nên lớn tiếng gọi: “Tử Di!”
Sau đó có một cô gái đi ra. Cô gái này chừng hai mươi tuổi, vóc dáng và nhan sắc đều thuộc hàng cực phẩm. Hơn nữa cô gái này có nét giống Đường Tử Di nhưng gầy hơn một chút. Đây chính là em gái Đường Tử Di - Đường Tử Yên.
Ngô Bình không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Tử Yên, sao em lại ở đây?”
Đường Tử Yên: “Chị Tử Di đi công tác nên nhờ em tới đây chăm sóc Đông Hoàng. Thầy giáo, anh đến đúng lúc lắm. Em đã luyện xong Ngũ Thánh Trang rồi”.
Hoá ra lúc trước Ngô Bình truyền cho Đường Tử Yên Ngũ Thánh Trang rồi để mặc cô bé không quản nữa. Sau đó rất lâu anh cũng không tới nhà họ Đường nên hoàn toàn đã quên mất chuyện này.
Nghe Đường Tử Yên nói đã luyện thành Ngũ Thánh Trang, anh mỉm cười nói: “Vậy em cho anh xem đi”.
Đường Tử Yên lập tức thẳng lưng lên, bắt đầu tập Ngũ Thánh Trang. Cô bé vừa thực hiện động tác thì khí trong cơ thể lập tức lưu chuyển, Đường Tử Yên đã luyện tới cảnh giới Khí. Có điều do vẫn chưa biết cách điều khiển nên khí trong cơ thể chỉ có thể dịch chuyển tự do.
Ngô Bình không khỏi ngạc nhiên, có vẻ như tư chất của Đường Tử Yên không tệ!
Anh nói: “Được lắm. Tử Yên, giờ anh dạy em cách hít thở nhé. Em có muốn học không?”
Đường Tử Yên đáp ngay: “Có ạ, em muốn học!”
Trước đó Đường Tử Yên từng có ý nghĩ muốn tự vẫn, lại mắc chứng trầm cảm nên chẳng bao giờ có hứng thú với thứ gì. Sau này cô bé kiên trì tập Ngũ Thánh Trang rồi bị sự kỳ diệu của việc tu hành hấp dẫn, từ đó tính cách mới cởi mở hơn trước nhiều. Đương nhiên, so với các cô gái thông thường thì vẫn vô cùng lạnh lùng ít nói.
Ngô Bình quyết định đi từ dễ đến khó. Trước mắt, anh truyền cho Đường Tử Yên một bộ phương pháp hít thở trung thừa để cô bé tập trước. Đường Tử Yên học theo vài lần là bắt đầu tự tập được. Nửa tiếng sau, cô bé đã vận dụng được phương pháp này vào quá trình hít thở.