Thần Chiếu: “Họ bảo cô ấy là ma nên phải cầu siêu cho cô ấy”.
Ngô Bình híp mắt lại hỏi: “Thực lực của ba vị sư tổ của chùa đó thế nào?”
Thần Chiếu: “Mạnh lắm, tôi không phải đối thủ”.
Ngô Bình cười lạnh: “Thế thì làm lớn chuyện lên vậy”.
Ngô Bình không ngồi yên được nữa, anh giẫm lên Nhân Bì rồi bay tới chùa Đại Thiền.
Ngôi chùa này rất lớn, vì do hai ngọn núi tạo thành. Ngô Bình và Viêm Dương vừa bay đến gần chùa Đại Thiền thì đã thấy phía trước có ánh sáng vàng loé lên.
Ngô Bình nhìn thấy tấm mà ánh sáng ấy đã bao trọn cả ngôi chùa, Viêm Dương đâm vào màn chắn thì cả hai bị bắn ngược trở lại ngay.
Ngô Bình định lao xuống dưới tiếp thì Viêm Dương cản anh lại: “Thượng tiên, ở đây có cấm chế, tôi không thể phá được”.
Ngô Bình ngạc nhiên, đến Viêm Dương ở cảnh giới Địa Tiên tầng thứ bảy rồi mà cũng không phá được cấm chế ở đây!
Cực chẳng đã, anh đành bảo Viêm Dương đưa mình bay xuống mặt đất.
Ngô Bình nhảy xuống một bậc thang, xung quanh không có ai, anh cất Nhân Bì đi rồi leo lên trên.
Anh vừa đi được một đoạn thì thấy có cái đình nhỏ, có một tăng nhân trung niên đang ngồi trong đó.
Tăng nhân mặc áo tăng y màu vàng nhạt, ông ấy mở mắt ra nói: “Thí chủ đến chùa Thiền Tự có việc gì?”
Ngô Bình đáp: “Tôi là người đã giết Vương Chung và Trịnh Quan ở chùa các người”.
Tăng nhân thờ ơ nói: “Người chết thì cũng chết rồi, sống chết có số cả”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình thấy hơi ngạc nhiên. Lần trước, chùa Đại Thiền còn hung hăng muốn tìm anh, mà giờ lại coi như không có chuyện gì ư?
Anh nói: “Các người đúng là loại vô liêm sỉ, là chùa mà lại nhốt một cô gái, tôi đến dẫn cô ấy đi”.
Tăng nhân nghe xong thì đứng bật dậy: “Cậu với ma nữ ấy là đồng bọn ư?”
Ngô Bình cau mày: “Ông ăn nói cho cẩn thận, cô ấy không phải ma nữ”.
Tăng nhân: “Cậu đến đúng lúc lắm, chúng tôi đang điều tra về lai lịch của cô ta, mời cậu đi theo tôi”.
Ngô Bình: “Đi theo ông? Ông tưởng mình là ai?”
Tăng nhân không giận mà mỉm cười nói: “Tốt nhất thí chủ nên đi theo tôi, không thì sẽ thiệt thân đấy”.
Ngô Bình cười lạnh: “Ông thử xem”.
Tăng nhân này đã ở cảnh giới Nhân Tiên, mở được bốn linh khiếu và một thần khiếu. Ông ấy bước nhanh về phía Ngô Bình rồi chộp vào bả vai anh.
Ngô Bình vung tay lên thi triển Băng Sơn Thủ của Kinh