"Xin lỗi, xin lỗi", ông ngoại Ngô Bình liên tục nói. Ông là người thật thà chất phác, đâu có biết tai nạn này là do lỗi của bên kia cho nên vẫn cúi đầu xin lỗi.
Ngô Bình vội vã ngồi xổm xuống kiểm tra cho ông ngoại, cũng may không có vết thương nào quá nguy hiểm. Anh dìu ông ngoại đứng dậy rồi hỏi: "Ông ơi, đã xảy ra việc gì vậy?"
"Cậu là người nhà ông ta sao? Đến đúng lúc lắm, ông ta làm xước xe tôi rồi, hai nghìn tệ, nôn tiền ra đây!"
Ngô Bình chẳng thèm đếm xỉa đến hắn ta mà chăm chú nhìn ông ngoại mình. Anh hiểu rõ ông ngoại hiền lành lương thiện, đi đường lúc nào cũng cẩn thận. Việc này 90% là do bên kia sai.
Ông ngoại xua tay nói: "Tiểu Bình, thôi bỏ đi".
Một bác gái bên cạnh nói với Ngô Bình: "Chàng trai trẻ, ban nãy đèn xanh, mấy người bọn cô và ông ngoại cháu đang sang đường bình thường thì chiếc xe kia đột nhiên quẹo vào, đâm ngã ông ngoại cháu".
Gã đô con kia trừng mắt lườm bác gái, bác gái sợ quá không dám nói tiếp nữa, vội vã nhìn sang phía khác.
"Bà già kia nói vớ vẩn cái gì thế? Con mắt nào của bà nhìn thấy hả?", sau đó hắn chỉ vào mặt Ngô Bình, hống hách nói: "Ranh con, đền tiền ngay. Ông đây còn đang bận đi bàn chuyện làm ăn, không sức đâu mà ở đây đôi co với đám nghèo rớt mùng tơi chúng bay!"
Ngô Bình mỉm cười đáp: "Được, tôi đền".
Anh rút điện thoại ra, chuyển luôn hai nghìn tệ cho hắn. Tên đô con hừ một tiếng, nói: "Coi như cậu thức thời!"
Ngô Bình cười ha ha vỗ vỗ vai hắn đáp: "Thật ngại quá, lần sau chúng tôi sẽ chú ý".
Tên đô con kia đột nhiên cảm giác hơi ớn lanh, nhưng hắn cũng không để ý nhiều mà gằn giọng quát: "Cút đi!"
Tên đô con lên xe, đạp ga rồi phóng vút đi.
Ngô Bình mặt không cảm xúc, dựng lại chiếc xe ba bánh, nói với ông ngoại: "Ông ngoại, chúng ta về nhà thôi".
Những người xung quanh thi nhau bàn tán, có người nói Ngô Bình quá nhu nhược, có người lại bảo một điều nhịn chín điều lành. Tên đô con đi chiếc Land Rover, vừa nhìn đã biết là kẻ có tiền có quyền, không nên chọc vào.
Bọn họ đâu biết Ngô Bình đã châm sáu kim lên người gã đô con, lại còn âm thầm ra tay. Tiếp theo, mấy ngày sau đó hắn sẽ sống không bằng chết.
Tên đô con đi được một đoạn thì đột nhiên cảm thấy toàn thân ngứa ngáy nên đưa tay lên gãi, nhưng càng gãi lại càng ngứa, dần dần cơn ngứa càng nặng. Hắn đành phanh kít xe lại, không ngừng đưa tay gãi khắp người.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh kinh ngạc hỏi: "Anh Bì, anh sao vậy?"
Gã đô con không đáp mà tiếp tục gãi, chẳng mấy chốc đã gãi tróc hết da, gãi chảy cả máu. Hắn kinh ngạc phát hiện ra khi hắn gãi rách da ra thì cảm thấy cơn ngứa như được giải tỏa.