Trứng vàng rung nhẹ, Ngô Bình liền ném nó vào hố sâu.
Ngay lập tức hòn đảo liền rung chuyển mạnh, một tiếng gào thét đan xen sự kinh hãi và giận dữ vang lên từ lòng đất, đánh tan lớp sương đang bao trùm lấy hòn đảo.
Ngô Bình nhìn xuống thì thấy hố đen rất sâu, ít nhất cũng phải đến mấy ngàn mét. Lúc này, bên trong tỏa ra một luồng sáng vàng chói lóa, sau khi ra khỏi cửa hang thì tạo thành một cột sáng vàng dày đặc, bay thẳng lên trời.
Nhưng ánh sáng vàng kéo dài được mấy giây rồi biến mất, sau đó mặt đất tiếp tục rung chuyển, một phút sau mới ngừng lại.
Ngô Bình hỏi: “Có phải thành công rồi không?"
Mèo đen: “Chắc là thành công rồi”.
Còn chưa dứt lời, một tia sáng vàng bay ra, Ngô Bình đưa tay ra chộp lấy, chính là quả trứng vàng đó. Lúc này phù văn cấp mười hai treo lơ lửng bề ngoài quả trứng vàng, trong đó phù văn cấp bảy đã được kích hoạt, phát ra ánh sáng rực rỡ.
“Thế mà lại có cấp mười hai”.
Ngô Bình: “Cấp mười hai là gì?”
Mèo đen: “Trong cấm kỵ có rất cấm chế, ví dụ như cấm chế Tiểu Thiên, bình thường ít nhất có cấm chế cấp ba, cứ thêm một cấp thì uy lực sẽ tăng gấp mười, cấm chế cấp ba là gấp một ngàn lần”.
“Phía trên còn có cấm chế Trung Thiên, bình thường có cấm chế cấp sáu, tức là một nghìn lần một nghìn lần; nếu cấm kỵ đạt tới cấm chế cấp chín thì là cấm kỵ Đại Thiên”.
Ngô Bình nghĩ đến câu nói trước kia: “Vậy cấm chế cấp mười hai là cấm kỵ cao nhất?”
Mèo đen: “Sau khi đạt đến cấm chế cấp mười hai thì đã đạt tới ngưỡng cửa cấm kỵ cao nhất. Nhưng hiện giờ nó chỉ mở đến cấm chế cấp bảy, chính là tiêu chuẩn của cấm kỵ Trung Thiên”.
Ngô Bình: “Vậy cũng khá ổn, sau này nó sẽ tiếp tục thăng cấp”.
Cậu đang định cất quả trứng vàng đi thì nó chợt nứt ra một tiếng, một em bé trắng hồng nhảy ra từ trong đó, thắt bím tóc, mặc áo vải bổ, mũm mĩm và rất đáng yêu.
“Bố”, nhóc con này nhảy lên ôm chặt lấy cổ Ngô Bình.
Ngô Bình nhìn nhóc con này, thấy nó thế mà lại có phần khá giống mình.
Mèo đen giải thích: “Công tử đã bỏ máu để luyện hóa nó nên vật này kế thừa một phần gen của cậu, cho nên mới có hình dạng con người, còn nhìn rất giống cậu nữa”.
Ngô Bình cầm nó trong lòng bàn tay, cười nói: “Cũng đẹp trai đấy, sau này gọi là “Tiểu Tuấn” nhé, tên đầy đủ là “Ngô Tử Tuấn”.”
Cậu bé rất vui mừng, gật đầu rồi nhảy lên vai Ngô Bình, nhìn cái hố bên dưới nói: “Bố, đồ ở bên trong đã bị con ăn hết rồi, nhưng vẫn còn sót lại một ít”.
Ngô Bình: “Vậy à? Chúng ta xuống dưới xem thử”.
Ngay lúc cậu chuẩn bị đi xuống, đám người Cổ Thanh Liên đã chạy đến. Họ nhìn thấy khói tan đi, lại có ánh sáng vàng bốc lên trời bèn lao tới hòn đảo.
Trên đường chạy đến, họ thấy một Nhẫn giả Đông Doanh vẫn chưa chết, Cổ Thanh Liên dẫn hắn đến trước mặt Ngô Bình.
Sắc mặt nhẫn giả này tái mét, rõ ràng là đã trúng độc, hơn nữa lục phủ ngũ tạng đều bị hủy hoại, sống đến giờ đã là đèn cạn dầu.
Ngô Bình cho hắn uống một viên đan dược, kích hoạt khả năng sống của hắn rồi hỏi: “Các anh lên đảo làm gì?”
Ý thức của người đó hơi hỗn loạn, hắn lẩm bẩm: “Yamata Orochi ở dưới lòng đất”.
Sau đó hắn lại tỉnh táo một chút nói: “Trong sào huyệt của Yamata Orochi có bảo vật. bọn tôi đến cướp bảo vật, nhưng tất cả mọi người đều đã chết, tất cả đều chết…”
Nói đến đây, huyết sắc trên mặt hắn không còn, cơ thể dần ngã xuống.
Ngô Bình nói: “Hóa ra là sào huyệt của quái vật”.
Sau đó cậu nhảy xuống hố đen xuống đến hơn một ngàn mét, xuất hiện một cái động nằm ngang, cậu đi vào trong.
Hang động rất bừa bộn, vách hang bị sức mạnh khá lớn phá hủy, khắp nơi đều sụp đổ, Ngô Bình vừa đi vào bên trong vừa dọn dẹp.
Ngô Tử Tuấn: “Bố, đi vào trong tiếp đi”.