Lý Nguyên Sơ nói ngay: “Tôi sẽ ủng hộ hết mình”.
Ngô Bình: “Công pháp ông đang luyện có vấn đề đấy, ông luyện sai rồi, đến đây tôi bảo cho”.
Sau đó, Ngô Bình chỉ nói vài câu đơn giản, nhưng Lý Nguyên Sơ cảm thấy vô cùng sâu xa, dường như sương mù đã được xua đi, tương lai của ông ấy đã tươi sáng hơn.
Ông ấy vừa kinh ngạc vừa thán phục: “Cảm ơn cậu đã chỉ dẫn”.
Ngô Bình: “Mấy nữa, tôi sẽ truyền cho ông một công pháp võ thuật thật sự”.
Lý Nguyên Sơ chấn động, cúi xuống bái lạy Ngô Bình rồi cảm ơn anh liên tục.
Sau đó, các nhân vật trong giang hồ khác cũng đến xin gặp Ngô Bình. Cuối cùng đã có 13 trong số 20 người đến, những người còn lại không hiểu sự lợi hại của anh, hoặc đã trao đổi lợi ích với người khác nên không xuất hiện.
Còn 50 đại gia thì đều lần lượt tới gặp Ngô Bình, vì không ai có thể chối từ trước sức hấp dẫn của việc trường sinh bất lão.
Sau khi vào trong cung điện rồi, ai cũng nhìn Ngô Bình với vẻ mong chờ.
Long vệ bê một cái lò luyện ra, bên trong chứa đầy Sinh Mệnh Đan, Ngô Bình nói: “Thưa các vị, tôi muốn trở thành tông chủ trong đại hội lần này. Hi vọng mọi người sẽ ủng hộ tôi, tôi sẽ cho mỗi người thò tay vào trong cái lò này một lần để bốc Sinh Mệnh Đan, bốc được bao nhiêu thì tuỳ mọi người”.
Mọi người đều đã cảm nhận được sự thần kỳ của Sinh Mệnh Đan, ví dụ như Lý Triệu Dân, bây giờ trông ông ấy chỉ khoảng 50 tuổi, ông ấy run giọng hỏi: “Có thật không? Chúng tôi được bốc thoải mái ư?”
Ngô Bình: “Chờ tôi lên làm tông chủ rồi, tôi sẽ tặng cho mỗi người ba viên Trường Sinh Đan”.
Mọi người mừng quýnh, sau đó không chút khách sáo mà thò tay vào trong lò để bốc đan dược. Có người tay to bốc được cả trăm viên, ai tay bé thì cũng được vài chục viên.
Lúc này, bầu trời chợt tối sầm, bên ngoài có tiếng huyên náo, hình như đã xảy ra chuyện lớn gì đó.
Vì thế, Ngô Bình đã đi ra ngoài xem. Anh nhìn thấy có một con thuyền bay khổng lồ dài gần nghìn mét rộng 500 mét đang bay đến như một con cá voi.
Khi mọi người nhìn thấy con thuyền tiên ấy thì đều sững sờ, rốt cuộc lại ai đến đây?
Lý Nguyên Sơ nhìn thấy con thuyền đó thì chợt nghĩ so với trình độ võ thuật của Ngô Bình thì con thuyền này chỉ như một món đồ chơi thôi.
“Thưa cậu, chắc là Lý Ngạo Tiên - người đứng đầu danh sách tu chân trong sách đến đấy”, ông ấy nói.
Ngô Bình cười nói: “Lý Ngạo Tiên ư? Thú vị đấy!”
Anh tung một quyền lên không trung, Đại Hư Không Phù Ấn bùng nổ uy lực, một bàn tay khổng lồ xuất hiện bên mé thuyền, đó chính là Hư Không Đại Thủ Ấn!
Người lái thuyền sợ xanh mắt, vội vàng lái thuyền sang hướng khác, không dám đối đầu với đại thủ ấn.
Một giọng nói tức giận trên thuyền vọng xuống: “Ai ra tay thế hả?”
Ngô Bình thờ ơ đáp: “Các người che mất mặt trời rồi”.
Người trên thuyền càng điên tiết hơn rồi quát xuống: “Đúng là nực cười!”
Tuy tức là thế, nhưng sự khủng khiếp từ quyền ấn của Ngô Bình vẫn khiến cho chủ con thuyền sợ hãi, cuối cùng đành đánh thuyền sang rìa đảo, không dám lại gần khoảng không của Ngô Bình, để tránh che mất ánh sáng mặt trời của anh.
Mọi người ở đây đều được phen kinh hãi, con thuyền tiên của Lý Ngạo Tiên đã bị một chưởng của Lý Huyền Bình ép lui.
Lý Ngạo Tiên đang tức phát điên lên, không biết người vừa ra tay là ai mà dám ngông nghênh như thế, đúng là không coi ai ra gì.
Lý Ngạo Tiên vốn có tướng mạo tuấn tú, nhưng giờ đang méo mặt vì quá tức giận, răng thì nghiến kèn kẹt.