Trên phố có rất nhiều đồ ăn, Đỉnh Nhi cầm đầy tay và ăn rất vui vẻ.
Họ đi dạo một lát thì thấy phía trước có vẻ huyên náo, vì họ đã đến khu kinh doanh. Trên phố toàn là các sạp hàng, chủ hàng hầu hết đều là man dân ở phía Nam, họ bán đủ thứ, từ da thú, ngọc, đao, cung…
Ngô Bình đi qua các gian hàng, nhưng không thấy có đồ gì giá trị, mãi tới khi anh đi tới quầy hàng của một bà lão. Sạp của bà ấy chỉ bày các món đồ vụn vặt, vì thế chẳng có ai hỏi mua.
Ngô Bình chợt dừng bước, anh nhặt một thanh đoản kiếm bị gãy, thân kiếm có khí tức Vu đạo mờ nhạt. Tuy khí tức này rất mỏng manh, nhưng anh vẫn có thể cảm thấy nó là khí tức của Vu đạo.
Anh hỏi: “Bà ơi, bà lấy những thứ này ở đâu ạ?”
Bà lão mặc đồ da thú, ánh mắt hiền từ, bà ấy cười đáp: “Chàng trai, đây là đồ mà người trong tộc tôi đào được”.
Ngô Bình: “Nhà bà đào ở đâu?”
Bà lão: “Mỏ đồng, chúng tôi đào đồng rồi bán sang đây cho các cậu đấy”.
Ngô Bình: “Bà thuộc bộ lạc nào?”
Bà lão: “Chúng tôi là người của bộ lạc Đại Khang”.
Ngô Bình: “Cháu mua hết chỗ này”.
Anh trả tiền xong thì bảo người cất đồ đi rồi mang trở lại con tàu chiến.
Anh dặn người nhà để ý tới bọn trẻ, còn mình thì đến bộ lạc Đại Khang.
Bộ lạc ấy cách nơi này hơn 5000 dặm, nhưng với Ngô Bình mà nói thì chỉ như một cái chớp mắt thôi.
Đến nơi rồi, anh đã nhìn thấy ngay mỏ đồng đang được khai thác, mỏ này đã bị đào mấy nghìn năm nhưng vẫn chưa đào hết.
Ngô Bình không có hứng thú với mỏ này, anh chỉ muốn biết bên dưới mỏ có thứ gì liên quan đến truyền thừa Vu đạo hay không.
Anh đứng trên cao rồi khởi động khả năng nhìn xuyên thâu quan sát xung quanh. Ngay sau đó, anh đã nhìn thấy dưới lớp tham thạch dưới lòng đất đã che lấp một cung điện hoang tàn. Do vỏ trái đất vận động nhiều năm nên nhiều đồ đạc trong cung điện đã bị dòng nước đẩy lên trên, vì thế người dân ở đây mới đào được.
Ngô Bình vung tay lên, mặt đất chấn động, cung điện chôn sâu dưới lòng đất ngoi lên đón ánh mặt trời.
Cung điện đã rất tàn tạ, nhưng quy mô của nó rất đáng kinh ngạc, thậm chí còn to hơn hoàng cung hiện tại của Ngô Bình.
Trong cung điện có rất nhiều hài cốt và các đồ dùng, hầu hết đều đã hư hỏng, nhưng cũng có nhiều thứ vẫn còn nguyên vẹn.
Điều kỳ lạ là cung điện hoang tàn này đã rất tàn tạ rồi, nhưng vẫn giữ được bộ khung hoàn chỉnh, hơn nữa cửa điện vẫn đóng, đến khả năng nhìn thấu vạn vật của Ngô Bình cũng không nhìn xuyên qua được.