Những tinh thạch linh hồn này được phong ấn trong vật dụng kim loại, mỗi vật dụng cất giữ một trăm viên. Chỉ riêng một dãy tủ thôi cũng có hơn một nghìn năm trăm vật dụng chứa tinh thạch rồi, cũng có nghĩa bên trong này có ít nhất một trăm năm mươi nghìn tinh thạch linh hồn!
Nếu đã ra tay thì Ngô Bình cũng không định khách sáo gì, vung tay lên, đồ bên trong két sắt đều bay ra, tiến vào trong nhẫn chứa đồ của cậu.
Chuyện thú vị chín là, trong đó còn có một vài thiên thạch ngoài trái đất, thần kim, đều là những thứ vô giá.
Cứ như vậy, Ngô Bình tìm kiếm liên tục bảy két sắt, lấy được vô số trân bảo, trong đó có cả một triệu tám trăm năm mươi viên tinh thạch linh hồn, cùng với phiếu gửi tiền của các ngân hàng khắp nơi trên thế giới.
Những phiếu gửi tiền này đã hai ba trăm năm, toàn bộ đều là chuyển tự động, hơn nữa con số cũng khá đáng sợ. Chuyện thú vị là những phiếu gửi tiền này đều không để tên, chỉ cần lấy phiếu này thì có thể rút được tiền mặt ở ngân hàng tương ứng!
Quét sạch mọi thứ xong, Ngô Bình lập tức rời đi.
Cậu đi được mười mấy phút thì có một nhóm người chạy đến. Vốn dĩ nơi này có hệ thống bảo vệ, khi bên trong bị phá hủy thì trang bị cản bảo sẽ thông báo đến người quản lý của kho hàng. Thế nhưng mọi thứ đã muộn rồi, khi người đến nhìn thấy hiện trường hỗn loạn thì tất cả mọi người đều ngã quỵ xuống đất.
Ở bên kia, Ngô Bình đã đưa Bạch Lang quay về địa bàn của hắn, cậu cũng quay lại đảo Lam Tinh, tiến vào ổ chăn ấm áp của Hàn Băng Nghiên.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Băng Nghiên không chịu nổi vẫn đang ngủ say, Ngô Bình thì đã rời giường từ sớm nghiên cứu cái đỉnh kia.
Lý Bì kia mỗi ngày đều ôm lấy đỉnh, thứ đồ chơi này chắc chắn phải có gì đó đặc biệt. Cậu quan sát kỹ càng, phát hiện đỉnh này có liên quan đến số mệnh Thiên Đạo, chỉ là cảnh giới cậu chưa đủ, nên không thể nhìn được rõ ràng.
Cậu không nghĩ nhiều nữa, lập tức cất đỉnh đi.
Bọn họ lại chơi trên đảo ba ngày, trong ba ngày này, Ngô Bình lại liên tục đột phá đến Bí Khiếu thứ tư, thứ năm, thứ sáu. Lúc này chỉ còn cách một Bí Khiếu cuối cùng để cậu tu thành Thất Tinh Trảm Đạo Quyết thôi.
Ngày cuối cùng nghỉ ngơi của hai người, Bạch Lang báo tin đến, ông chỉ bên trên kia như phát điên vậy, mấy ngày nay cử ra rất nhiều nhân lực điều tra chuyện này, nhưng đáng tiếc không thu hoạch được gì. Cũng may ông ta chưa nghi ngờ đến Bạch Lang.
Ngô Bình không để Bạch Lang làm chuyện gì khác nữa, cậu cảm thấy để Bạch Lang ở lại, làm vũ khí bí mật cũng là một lựa chọn không tệ.
Buổi chiều, cậu và Hàn Băng Nghiên ngồi thảm bay, quay về Đại Hạ Quốc.
Lần này, hai người họ về thẳng Trung Châu, nhà của Hàn Băng Nghiên.
Buổi tối cậu ở lại nhà họ Hàn ăn cơm, sau đó thì gặp bố mẹ mình, cũng trong đêm nay, cậu bắt đầu đột phá đến Bí Khiếu thứ bảy.
Bí Khiếu thứ bảy là quan trọng nhất, một khi Bí Khiếu này được mở ra, Thất Tinh Trảm Đạo Đồ của cậu sẽ có thể thành công.
Đầu của Phương Lập bay lơ lửng trên không, mong đợi nhìn Ngô Bình, hy vọng cậu có thể thuận lợi đột phá.
Cuối cùng, Bí Khiếu thứ bảy bỗng mở ra, Ngô Bình bắt đầu ngưng tụ bí ấn, bạch đạo, thiên đạo, cuối cùng là vạn đạo bên trong đó!
Khi bảy mươi nghìn Ấn Bí Khiếu hình thành, giữa bọn chúng hình thành một mối liên hệ kỳ diệu, mối liên hệ này chớp mắt đã khiến bảy loại Bí Lực thăng hoa. Nếu như nói, lúc trước sức mạnh của bảy loại Bí Lực là một, thì bí lực mà Thất Tinh Trảm Đạo Đồ phóng ra là bốn mươi chín! Mà chuyện khiến Ngô Bình càng kinh ngạc hơn là Bí Lực bảy loại lần lượt tiến vào thất khiếu, xuyên qua lẫn nhau, cuối cùng dung hợp thành một loại Bí Lực, Bí Lực Thất Tinh Trảm Đao!
Cấp bậc loại Bí Lực này càng cao hơn, uy lực mạnh hơn, căn bản không phải thứ mà Bí Lực bảy lợi có thể sánh được!
Phương Lập vui mừng nói: “Thành công rồi! Không ngờ cậu lại tu luyện thành công Thất Tinh Trảm Đạo Đồ nhanh như vậy! Tiếp tới, cậu có thể tu luyện Thất Tinh Trảm Đạo Quyết rồi!”
Ngô Bình thở ra một hơi, cảm thấy thân thể cũng có thay đổi mạnh mẽ, Bí Lực Thất Tinh dung hợp lại kia ở khắp nơi, khiến cậu có cảm giác như vô địch!
“Tiền bối, ở đại lục Thánh Cổ của ông, người tu luyện đồ này có nhiều không?”
Phương Lập: “Người tu luyện đồ này đều là thiên kiêu tuyệt thế Bắc Đẩu Thánh Vực, hơn nữa cứ mỗi hai trăm năm mới xuất hiện một người. Chỉ là, đa phần trong số đó không thể so sánh với cậu được!”
Ngô Bình: “Ồ, họ đều không bằng tôi?”
Phương Lập giải thích cho cậu, Thất Tinh Trảm Đạo Đồ này là bí đồ Thánh phẩm, người tu luyện thường là những người giàu có, không dám tham công làm liều, phần lớn bí ấn đều là trăm ấn. Theo lịch sử ghi chép, người có thể đạt tới ba trăm ấn đã rất nổi bật, người đạt đến năm trăm ấn một ngàn năm mới xuất hiện một lần, dường như không có ghi chép nào cho thấy có người đạt tới vạn ấn.
Ngô Bình khá ngạc nhiên, mình ngưng tụ vạn (chục nghìn) ấn bí khiếu cũng không có khó khăn gì, lẽ nào là có liên quan đến bí lực của trời mà mình lĩnh hồi? Hay là nguyên nhân nào khác?
Phương Lập: “Dĩ nhiên còn có rất nhiều tu sĩ, mặc dù cũng tu luyện bí lực cấp Thần nhưng không hoàn thiện, càng không thể so được với công tử”.