Ngô Bình ngồi một bên quan sát, hiệu quả mạnh mẽ của dược cứ phát triển như thế ba ngày. Sau đó vẫn còn tiến hóa, chỉ là không mạnh mẽ như ba ngày đầu nữa.
Trong ba ngày, anh lại luyện ra ba mươi lò đan dược, tìm được một trăm hai mươi viên đan dược. Viên thuốc này được anh đặt tên là Tam Diệu Thần Đan.
Đồng thời, anh sử dụng Vạn Hóa Thần Hồ để phục chế đan dược. Sau ba ngày, anh đã có hơn 20 nghìn viên đan dược.
Nguyệt Thanh Ảnh nghĩ rằng hiệu quả của đan dược đã tốt lắm rồi, Ngô Bình lập tức phát cho mỗi người một viên trong Thần Châu Quân. Đồng thời, anh lại mở quỷ mạch cho các binh lính mới đến Thần Châu Quân và truyền lại cách sử dụng Quỷ Đạo.
Tam Diệu Thần Đan đã tăng thực lực của những tu sĩ này lên rất cao, chỉ mấy ngày thể chất, thần hồn của họ đã tăng lên gấp đôi. Thậm chí, có một số ít người tăng lên gấp mấy lần!
Ngô Bình ở Thần Châu ngày thứ sáu, đột nhiên có tu sĩ đến báo tộc Hai mặt ở dưới thành biên giới của Thân Châu đã xua đuổi vài chục vạn dân chúng Nhân tộc và dồn vào tấn công thần.
Do đó, quân đang canh giữ trên thành một khi lao vào cuộc chiến sẽ rất dễ làm bị thương đến Nhân tộc dưới thành. Mà tòa thành kia đúng lúc, thuộc sở hữu một phần của Nguyệt Thị.
Nguyệt Thanh Ảnh nghe thế tức giận mắng: “Bọn tộc Hai mặt chết tiệt này, rõ ràng dùng kế nham hiểm như thế để tấn công chúng ta!”
Ngô Bình nhíu mày nói: “Chúng ta đi xem đã”.
Lúc này bên ngoài thành biên giới của Thần Châu có hơn mười vạn dân chúng xen lẫn các chiến sĩ tộc Hai mặt. Lúc nguy hiểm, bọn chúng nấp trong nhóm dân, liên tục tấn công lên các tướng quân đầu tường.
Quân coi giữ sợ ném chuột vỡ bình, không dám đánh, đa phần đều bị chúng ép đến chết.
Lúc này, Ngô Bình với Nguyệt Thanh Ảnh đã hạ xuống đầu thành. Họ nhìn thoáng qua, Ngô Bình bật cười mỉa. Bất ngờ anh nhảy xuống rồi dịch chuyển tức thời đến trước mặt một tên chiến sĩ tộc Hai mặt, đâm mạnh kiếm đến.
Ngay sau đó, anh liên tục dịch chuyển tức thời. Chỉ thoáng chốc mười giây, anh đã dịch chuyển mấy ngàn lần, xuất hiện trước mấy ngàn tên tộc Hai mặt rồi đâm chết.
Đám tộc Hai mặt này sợ hãi, hành động của Ngô Bình quá nhanh, vừa xuất hiện trước mặt bọn chúng đã đâm thẳng kiếm vào cổ rồi.
“Phập phập phập!”
Thoáng chốc, mấy ngàn tộc Hai mặt bị ám sát, mấy ngàn Ngô Bình cũng lập tức biến mất. Năng lực này là năng lực phục chế trong ấn ký màu tím mà anh đạt được, trong thời gian ngắn anh đã thử phục chế ra mấy ngàn thân ảnh như mình và đồng thời ám sát bọn chúng. Hành động lần này cũng tạo thành một bóng ma ám ảnh với đám tộc Hai mặt này!
Mấy chục nghìn tộc Hai mặt còn lại lập tức bay vút lên không trung, chạy trốn khỏi hiện trường.
Nguyệt Thanh Ảnh lệnh quân mở cửa thành, nhận mấy trăm nghìn dân chúng vào thành và sắp xếp chỗ ở cho họ. Quân canh giữ trên thành nhìn cảnh trước mặt cũng sợ đến ngây người, làm cách nào mà thoát chốc đã hóa ra mấy ngàn thật thể như thế được chứ?
Nguyệt Thanh Ảnh cũng sợ hãi, Ngô Bình kể về mấy chuyện này với thái độ rất bình thường. Cô nghĩ đến việc từng nghe anh kể đã lấy mấy ấn ký từ việc luyện hóa Vô Kim, vả lại còn có Bệ đá nên vội hỏi: “Anh Bình này, bệ đá sinh ra trong Vô Kim nhỉ. Em nghĩ chắc chắn trong nó chứa thứ gì đó rất đặc biệt và siêu phàm”.
Ngô Bình cười nói: “Anh vẫn chưa rảnh để xem, bây giờ nhìn thử bên trong chứa cái gì”.
Hai người quay về biệt viện mà Nguyệt Thanh Ảnh đang ở, Ngô Bình lấy Bệ đá ra rồi chém kiếm xuống. Kiếm này có ba loại ký hiệu trên bề mặt, vô cùng sắc bén.
“Răng rắc!”
Bệ đá vỡ thành một lỗ hổng, Ngô Bình thọc kiếm vào tách ra. Bệ đá bể nát để lộ ra một viên châu to tướng, sáng loáng ngâm trong mỡ bùn, còn tản ra mùi thơm lạ lùng.
Ngô Bình vết một chút mỡ bùn nếm thử, không có vị nhưng lại chứa mấy trăm loại dược lực huyền diệu. Ánh mắt của anh vui mừng sáng lên, vội vàng cất kỹ mấy cái mỡ bùn này để rảnh rỗi thì lôi ra nguyên cứu.
Cuối cùng anh cầm hạt châu kia lên, trên mặt hạt châu có ba ấn ký, thứ tự là màu tím, lam, vàng giống như đúc ấn ký mà Ngô Bình đã hấp thụ trước đó.
“Cái gì đây?”. Anh thấy quái lạ hỏi.
Nhưng vào lúc này, ngón tay của anh đột nhiên đau đớn cảm giác hạt châu này đã đâm rách một ngón tay. Máu của anh thấm vào hạt châu, sau vài giây trong đầu của anh xuất hiện một giọng nói: “Chào chủ nhân!”
“Vụt!”