Bị con chuột phớt lờ, An Tự Tại cũng không để bụng, đoạn hỏi: “Anh Ngô à, bước tiếp theo, chúng ta sẽ đi đâu?”
Ngô Bình sờ cái đầu nhỏ của con chuột rồi bảo: “Nhóc con, phải nhờ ngươi rồi”.
Sau khi phục hồi tinh thần, con chuột khịt mũi, lao về một hướng rồi kêu lên. Nhóm người Ngô Bình phấn khởi hẳn, lập tức đi thật nhanh theo hướng của chuột tìm báu vật.
Đi được hơn trăm dặm, chuột tìm báu vật bỗng nhảy xuống đất, rồi lại nhảy lên một tảng đá, cứ nhảy tới nhảy lui trên đó.
Ngô Bình dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, phát hiện có một cái hố sâu mấy chục mét bên dưới tảng đá này, không biết sẽ dẫn đi đâu.
An Tự Tại nhấc tảng đá lên, nhìn thấy hố đất đen ngòm bèn hỏi: “Anh Ngô, xuống đó chứ?”
Ngô Bình đáp: “Chuột tìm báu vật đã đưa chúng ta đến đây, chứng minh ở dưới có đồ tốt. Xuống đó xem thôi”. Dứt lời, anh nhảy xuống hố đầu tiên, mấy người An Tự Tại cũng lần lượt xuống theo.
Sau khi đáp đất, Ngô Bình đạp lên một đống xương trắng, không giống xương người lắm, hẳn là xương rắn.
An Tự Tại nhảy xuống, thấy xương rắn bèn bảo: “Nhiều xương trắng quá. Anh Ngô, có thể nơi này sẽ có nguy hiểm”.
Ngô Bình quan sát xung quanh, dưới đất rất rộng, bên trên là một tảng đá kiên cố, cao bảy, tám mét. Vị trí của họ là một điểm cao, được bao quanh bởi các mặt dốc.
Họ đi thẳng về phía trước, dọc theo dốc. Xuôi dòng hơn một trăm mét, phía trước xuất hiện một con sông ngầm rất rộng, nước sông chảy róc rách.
Sông rộng năm mươi, sáu mươi mét. Có một đoá sen trắng nở rộ giữa dòng sông, toả hương thơm nồng nàn. Ngửi mùi hương này vào cảm thấy cả người rất dễ chịu.
Đôi mắt Ba Ngọc Sinh sáng rực lên. Anh ta lập tức nhảy xuống sông, hướng về phía đoá sen.
Ngô Bình nói: “Cẩn thận”.
Ba Ngọc Sinh phớt lờ Ngô Bình, cảm thấy đối phương sợ mình cướp được thuốc quý trước. Vậy nên nghe thấy tiếng gọi của anh, Ba Ngọc Sinh bèn gia tăng tốc độ, chẳng mấy chốc đã đến trước đoá sen, bèn giơ tay hái hoa.
“Tõm!”
Ngay giây sau, Ba Ngọc Sinh đột nhiên bị một lực rất mạnh kéo xuống nước, mặt nước không ngừng nổi lên bọt khí.
An Tự Tại cả kinh, định lao đến cứu.
Ngô Bình lạnh lùng bảo: “Không kịp nữa”.
Dứt lời, một cái đầu đã nổi lên mặt nước, chính là đầu của Ba Ngọc Sinh.
An Tự Tại và Trình Lý đều bàng hoàng. Ba Ngọc Sinh chết như thế ư?
Ngô Bình nhìn thấy rất rõ, ở đáy sông có một con vượn khổng lồ, lông toàn thân đen sì, cao mười mét. Con vượn tóm lấy Ba Ngọc Sinh rồi vặn đầu anh ta.
Lúc này, vượn khổng lồ đang ngồi ở đáy sông, lạnh lùng nhìn chăm chăm vào nhóm người Ngô Bình ở trên bờ.
Ngô Bình cũng nhìn con vượn, cao giọng nói: “Ta không có hứng thú với hoa. Ta sẽ qua sông ở bên kia. Ngươi chớ chọc vào ta!”
An Tự Tại không nhìn thấy vượn khổng lồ, bèn hỏi: “Anh Ngô à, anh đang nói chuyện với ai vậy?”
Ngô Bình đáp: “Vượn nước, dị chủng thái cổ”.
Nói xong, họ vòng qua bên kia, chuẩn bị qua sông từ nơi này.