Người kia cầm chén lên rồi vứt thẳng vào bệ ngọc gần đó. Chén rơi trên đó đã đổ mất nửa máu ra ngoài.
Sau đó trận pháp trên bệ ngọc khỏi động, từng tia sáng phát ra, máu trong chén bắt đầu phát sáng. Quá trình kiểm tra mất khoảng ba phút, trưởng lão râu dài kia lấy một tấm ngọc từ bệ ngọc ra, ông ta liếc sơ qua rồi thờ ơ nói: "Cậu không phải huyết mạch của Lão Quân, không thể gia nhập giáo phái của tôi được".
Ngô Bình nhíu mày: "Quá trình kiểm tra của ông có vấn đề!"
Trưởng lão râu dài sa sầm mặt xuống: "Cậu nghi ngờ tôi à?", nói rồi một luồng sức mạnh ập về phía Ngô Bình.
Trong mắt ông ta, người ở dưới lên không có tu vi gì, thực lực cũng tầm thường, ông ta là cường giả Hư Tiên tầng thứ hai, một ý niệm tuỳ ý đã có thể khiến Ngô Bình quỳ gối xin tha.
Ầm!
Ngô Bình lập tức phóng thích Thần anh vô thượng của mình ra, Thần anh xông ra ngoài đại điện, đứng trên cao, sau lưng Thần anh xuất hiện ảo ảnh Lão Quân cực lớn, đây chính là chứng minh tốt nhất cho việc anh sở hữu huyết mạch Lão Quân!
Khí tức khủng bố của Thần anh trấn áp cả tiên giáo Thái Thanh, một số nhân vật cấp lão tổ kéo nhau xuất quan, kinh ngạc nhìn Thần anh trên cao.
Ngô Bình cao giọng nói: "Một trưởng lão nho nhỏ như ông lại dám tự tiện sửa đổi kết quả kiểm tra! Mở to mắt chó của ông ra nhìn cho kỹ, Lý Huyền Bình tôi có phải là huyết mạch của Lão Quân hay không!"
Rầm!
Cơn giận của anh làm trời đất đổi màu, mây mù cuồn cuộn kéo đến trên trời, sấm chớp nổ đùng đoàng, kiếm vực khủng bố phóng ra, sát khí ngút trời.
Trưởng lão râu dài sợ mất mật, quỳ rạp xuống đất, há miệng định giải thích nhưng không biết nói gì.
"Ha ha ha... Tộc Lý Thị ta cuối cùng cũng xuất hiện một vị thiên kiêu rồi!"
Một trưởng lão cao lớn, tráng rộng mày rậm, đầu tóc bạc trắng, râu dài phất phơ, mặc một bộ trường bào màu tím, bay từ một đỉnh núi tới.
Ngô Bình thấy người tới là một vị Đạo Quân thì vội thu khí thế lại, Thần anh trở về dáng vẻ người thường, anh hành lễ với ông lão: "Lý Huyền Bình, tông chủ của Lý Thị ở đại lục Côn Luân, bái kiến Đạo Quân!"
Ông lão vui mừng quan sát Ngô Bình nói: "Khá lắm, khá lắm, căn cốt của con là thứ mà đời này ta hiếm khi gặp được!"
Nói xong, ông ấy nhìn xuống trưởng lão râu dài bên dưới, người nọ bỗng kêu thảm một tiếng, nằm xuống đất lăn lộn rồi biến thành một con lợn!
Con lợn này sợ sệt run rẩy, vừa đái vừa ị, tuy nó đã biến thành con lợn nhưng đầu óc vẫn có thể suy nghĩ được như con người, biết mình xong đời rồi!
Ông lão thản nhiên nói: "Thứ ngu như lợn, suýt chút nữa đã khiến tiên giáo Thái Thanh ta mất đi một vị thiên kiêu! Nếu đã ngu như vậy thì đời đời kiếp kiếp làm lợn đi!"