Thấy Ngô Bình đột nhiên ngẩn ra, không nói gì hồi lâu, Trương Bân huơ tay: “Anh, anh cũng khoái rồi à? Em nói anh nghe, Từ Tử Yên này hát hay lắm!”
Ngô Bình phục hồi tinh thần: “Đúng là hay thật!”
Cậu đi tới nói chuyện với cô của mình, sau đó rời đi mà chẳng nán lại ăn cơm.
Ra khỏi biệt thự, Ngô Bình vứt xe lại, bay lên trời, tới ngọn núi hoang xa mấy trăm cây số. Cậu tìm một tảng đá ngồi xuống, chẳng bao lâu sau, sức mạnh bàng bạc trong Vu Thần Môn không ngừng phóng ra.
Giờ phút này, cuối cùng cậu cũng khôi phục trí nhớ.
Cảm nhận được sức mạnh tăng lên trong cơ thể, công lực gia tăng, thực lực cũng nâng cao, cậu đọc một đoạn chú: “Ông Liễu!”
Một tia sáng bay tới từ xa, dạo quanh một vòng, phát hiện Ngô Bình thì lại rơi xuống trước mặt cậu, người tới là Liễu Tam Tương.
Liễu Tam Tương cười nói: “Chúng mừng công tử đã khôi phục trí nhớ, không biết lần này lịch kiếp có thu hoạch gì không?”
Ngô Bình thở dài: “Như một giấc mộng dài! Ngô Bình bên này, ông có đưa đến không!”
Liễu Tam Tương gật đầu: “Đã đưa tới!”
Vừa dứt lời, ông ta vung tay, một Ngô Bình xuất hiện trước mặt Ngô Bình. Mấy hôm nay, người này được bỏ vào một nơi sung sướng, vui vẻ vô cùng.
Thấy Ngô Bình, “Ngô Bình” vội gọi: “Công tử!”
Ngô Bình cười nói: “Hiện tại, cậu đã khôi phục thân phận, tuy đây chỉ là lịch kiếp nhưng sau này cậu sẽ là anh em của tôi!”
“Ngô Bình” vô cùng kích động: “Đại ca!”
Ngô Bình gật đầu: “Cậu về nhà đi! Nhớ bầu bạn với bố mẹ, có tôi ở đây, cả đời cậu sẽ được vinh hoa phú quý!”
Nói xong, cậu lau một cái trên mặt, vẻ ngoài thay đổi, khôi phục dáng vẻ trước kia.
Đầu tiên là đưa “Ngô Bình” về vương phủ, tự mình tiết lộ bí mật cho những người quan trọng như Nghiêm Lãnh Thạch, Liễu Kim Long, Lý Thần Cương...
Về phần Ngô Đại Hưng, anh không nói rõ, con trai ruột đã về bên cạnh, như vậy có nói hay cũng chẳng khác gì cả. Hơn nữa có anh thì cuộc sống của anh sẽ không có thay đổi gì.
Hiện tại, người đầu tiên mà Ngô Bình muốn gặp là Hàn Băng Nghiên, bây giờ mình thay đổi vẻ ngoài, không biết cô có chấp nhận không.
Đại học đã cho nghỉ đông, Hàn Băng Nghiên đang ở trong nhà, đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Ngô Bình, nói đang ở ngoài chờ cô.
Hàn Băng Nghiên vui vẻ, mang dép lê ra cửa.
Từ dưới bóng cây có một người đi ra, cao lớn phi phàm, nhưng gương mặt đó không phải “Ngô Bình”, khí chất lại chẳng hề thay đổi.
Hàn Băng Nghiên ngẩn ra: “Anh...”
Ngô Bình nói: “Băng Nghiên, anh là Ngô Bình, chỉ là thân phận đã khác trước!”, anh nhanh chóng nói ra tiền căn hậu quả cho Hàn Băng Nghiên nghe.
Hàn Băng Nghiên như đang nghe truyện thần thoại, đã lâu vẫn không thể bình tĩnh, miệng lẩm bẩm: “Hoá ra là như vậy!”
Ngô Bình còn muốn nói gì nữa, cô đã nhào vào lòng anh, cười nói: “Nhưng dù thế nào anh vẫn là anh Bình của em!”
Ngô Bình mỉm cười: “Anh còn lo em không thể chấp nhận!”
Hàn Băng Nghiên nháy mắt mấy cái: “Em đương nhiên có thể chấp nhận, anh còn đẹp trai hơn trước. Em chỉ lo bố mẹ tạm thời không thể chấp nhận thôi!”
Ngô Bình: “Ngô Bình thật sự đã quay lại, vẫn nên giải thích rõ ràng!”
Hàn Băng Nghiên gật đầu: “Được, có thời gian em sẽ nói với bố mẹ, anh Bình, có phải anh phải quay về không!”
Ngô Bình cươi nói: “Thế tục rất tốt, an toàn hơn tiên giới nên anh định đưa người nhà xuống thế tục!”
Thế tục có quy tắc ẩn hình, có mạnh hơn cũng không thể làm bậy, nếu không sẽ bị Thiên Tuần Nha Môn truy nã, vả lại anh cũng có thực lực mạnh mẽ, ít ai trong thế tục dám trêu vào.
Ngô Bình đang bàn chuyện với Hàn Băng Nghiên thì ba bóng người xuất xuất hiện cách đó không xa: “Các hạ không phải tu giả của thế tục?”
Trong lòng Ngô Bình tự nhủ, nhanh quá, trước đây anh dùng thân thể của Ngô Bình thế tục, nên dù tu vi có cao cỡ nào, đánh nhau ra sao thì Thiên Tuần Nha Môn đều mặc kệ.
Nhưng hiện tại đã khác, anh là cường giả Thần Thông hậu kỳ, không thuộc về thế tục nên Thiên Tuần Nha Môn nhanh chóng phát hiện.