Viêm Dương gật đầu, bổ nhào lên, trước mắt ông lão biến thành một màu đen, ý chí bị Viêm Dương khống chế, chỉ có thể thấy Viêm Dương bay qua bay lại, một phút sau, người ở đó đều bị nó khống chế, trở thành con rối.
Anh gọi ông lão, hỏi về địa vị của họ ở Thanh Môn. Vừa hỏi xong, đôi mắt anh đã sáng rực lên.
Hoá ra Thanh Môn có rất nhiều sản nghiệp ở Hải Thành. Phần lớn sản nghiệp được Thanh Môn kiểm soát gián tiếp. Những người ngồi đây chính là người quản lý sản nghiệp thay Thanh Môn.
Ngô Bình cho gọi Hoàng Thiên Bá, bảo ông ta bắt tay vào phân loại những sản nghiệp ngầm của Thanh Môn.
Gần trưa, Diệp Thiên Tông gọi điện đến: “Sư đệ, ‘Thánh Tổ’ của trụ sở chính Thanh Môn nhờ người nhắn cho anh, bảo là muốn hoà giải”.
Ngô Bình biết nhân vật hàng đầu Thanh Môn được gọi là “Thánh Tổ”. Người này có địa vị cực cao, thân phận khá bí ẩn, rất có danh tiếng ở Thanh Môn.
Ngô Bình hỏi: “Đối phương muốn hoà giải thế nào?”
Diệp Thiên Tông đáp: “Thánh Tổ của Thanh Môn muốn gặp cậu, địa điểm do cậu quyết định”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi lại: “Sư huynh thấy sao ạ?”
Diệp Thiên Tông trả lời: “Anh cảm thấy có thể bàn bạc. Nếu đối phương có thành ý, thì không nhất thiết phải diệt sạch”.
Ngô Bình khá ác cảm với Thanh Môn. Thật ra anh không muốn bàn bạc với họ, nhưng nếu Diệp Thiên Tông đã nói thế thì anh sẽ thử xem sao.
“Thôi được, thế thì bàn bạc trước vậy”.
Diệp Thiên Tông bảo: “Quyết định địa điểm gặp mặt ở Đường Lâu đi”.
Ngô Bình đáp: “Vâng, chiều nay em sẽ ghé”.
Gác máy, Ngô Bình dặn dò Hoàng Thiên Bá và Hoàng Tử Cường vài câu, rồi đưa người nhà, Lina, Mộc Lan bay về Thiên Kinh.
Sau khi đáp máy bay xuống Thiên Kinh, Diệp Huyền đón họ và mời cả nhà Ngô Bình về nơi ở của anh ta. Lý Huyền Bá, Tạ Phi đều đang tu luyện ở chỗ Diệp Huyền. Thấy anh đến, họ rất vui.
Lý Huyền Bá đã là Sinh Niệm của Tiên Thiên. Tạ Phi và Diệp Huyền vừa bước vào Tiên Thiên, tu hành tiến bộ cực nhanh.
Sau khi bố trí ổn thoả cho người nhà, Lina bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Diệp Huyền mê mẩn nhìn mấy người đẹp như Mộc Lan, đoạn hỏi: “Tiền bối, mấy cô gái xinh đẹp ở đâu ra thế, chia cho đệ tử một người nhé?”
Ngô Bình đạp anh ta một cái: “Mơ đi”.
Diệp Huyền cười khan, vừa xoa xoa nơi bị đá vừa bảo: “Tiền bối à, bọn đệ tử ngày nào cũng ra sức tu luyện đến mức sắp ốm rồi. Đúng lúc tiền bối ở đây, hay là chúng ta ra ngoài thư giãn nhé?”
Trước đó Ngô Bình từng ra lệnh cho họ phải tu luyện hằng ngày, còn bắt cả ba giám sát lẫn nhau. Ba người họ sợ bị Ngô Bình phạt nên từ lúc đón Tết đến nay không hề dám lười biếng, ngày nào cũng cần cù khổ luyện.
Ngô Bình đáp: “Được rồi, cho mọi người nghỉ ba ngày”.
Diệp Huyền hoan hô, vẻ mặt đầy phấn khởi.
Ngô Bình bảo: “Mấy ngày này cứ chơi thoải mái đi nhé. Sắp tới tôi sẽ truyền dạy những kỹ năng thật sự cho các anh”.
Diệp Huyền vội hỏi: “Kỹ năng thật sự gì thế, tiền bối?”
Ngô Bình đáp: “Tạ Phi là thiên tài võ học, tôi sẽ giúp anh ấy ngưng tụ quyền ý. Diệp Huyền, anh có thiên phú hơn người, tôi sẽ dạy cho anh một bộ công pháp có tính hệ thống. Huyền Bá, anh là Hoang Cổ Bá Thể, thể chất khác hẳn người thường, cứ tiếp tục luyện Bá Tiên Quyết của anh đi. Có điều, tôi sẽ dạy thêm cho anh một bộ đoàn thể thuật”.