Ngô Bình: “Cậu tưởng là tôi sẽ đánh vào sườn trái sao? Cậu sai rồi, lúc tôi bước ra bước đầu tiên thì đã đánh ra lực chưởng, chuẩn bị tấn công cậu”.
Lưu Tượng Uy vẫn không hiểu, hỏi: “Thầy Ngô, vậy một quyền kia tại sao không đánh lại có dấu?”
Ngô Bình: “Đây chính là chỗ lợi hại của Linh Phi Quyền, gọi là “Phi Quyền”. Đánh ra một quyền, là có thể im hơi lặng tiếng bay tới chỗ đối thủ”.
Lưu Tượng Uy nghe thấy thì rất khâm phục, cậu ta thi lễ với Ngô Bình: “Cảm ơn thầy Ngô đã chỉ dạy”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Ừ, quay về suy nghĩ thêm đi”.
Mọi người đều kinh ngạc, trước đó rõ ràng Ngô Bình chưa từng học Linh Phi Quyền, anh chỉ là xem qua mấy chiêu mà đã biết được bản chất của quyền pháp này, cũng thể hiện ra được!
Phải biết rằng Lưu Tượng Uy kia là Chân Quân, Linh Phi Quyền này cũng là công phu sở trường của cậu ta, cực khổ học mấy năm. Nhưng dù vậy, hiểu biết của cậu ta về quyền này vẫn không bằng Ngô Bình chỉ nhìn qua một lần.
Lãnh Nhân kinh ngạc nói: “Đúng là đáng khâm phục! Trình độ hiểu biết về võ học của giáo viên Ngô thật khiến người ta ngưỡng mộ!”
Tiệc chào đón tiếp tục diễn ra, rất nhiều người đến kính rượu với Ngô Bình, vì vậy Ngô Bình cũng quen biết không ít giáo viên và học sinh ưu tú, chủ quản của phòng ban ở học viện.
Buổi tiệc kết thúc, La Đạo Nhất gọi Ngô Bình, nói: “Chúng ta đi ra ngoài đi”.
Trên đường hẹp quanh co ở học viện, hai người sánh vai bước đi. La Đạo Nhất nói: “Cậu thân là Nhân Vương, có lẽ không chỉ là Võ Tông bậc một đâu nhỉ?”
Ngô Bình cười nói: “Thì ra viện trưởng đã biết rồi”.
La Đạo Nhất nói: “Chuyện cậu là Nhân Vương cũng không phải bí mật gì, tôi biết cũng không có gì lạ”.
Ngô Bình: “Ừ, một tháng sau, tôi sẽ tiếng vào tầng thứ tám tiếp tục thí nghiệm”.
Ánh mắt La Đạo Nhất sáng lên: “Nói như vậy, cậu có thể là Ngự Danh Võ Tông?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Cũng có thể là Truyền Kỳ Võ Tông”. Chuyện như vậy anh cũng không giấu được, cũng không cần phải giấu.
La Đạo Nhất cười ha ha: “Quá tốt! Bắc Viện tôi nếu có thể có một Truyền Kỳ Võ Tông trấn giữ, thì chuyện giành lấy Nam Viện chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi”.
Ngô Bình suy nghĩ trong lòng, biết trong này chắc chắn có nguyên do, lập tức hỏi: “Viện trưởng, học viện Võ Đạo tại sao lại phải chia thành Nam - Bắc Viện?”
La Đạo Nhất gật đầu: “Vấn đề này, người khác mà hỏi chắc chắn tôi sẽ không nói, nhưng cậu là ngoại lệ”.
Ông ấy chợt dừng lại rồi cười nói: “Đi, đến viện tôi ngồi đã, chỗ tôi có trà ngon”.
Đi về trước mấy bước, tiến vào một rừng đào, trong rừng đào có một căn nhà gỗ, trước nhà có một viện nhỏ. Trong viện có một con chó vàng đang nằm, một con gà trống lớn, còn có một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, đang luyện quyền trong viện.
“Ông nội”. Nhìn thấy La Đạo Nhất, thiếu niên vui mừng tiến lên chào hỏi.
Ngô Bình liếc nhìn, thiếu niên này tư chất bình thường, thân thể còn có vài vấn đề.
La Đạo Nhất khẽ cười nói: “Đây là cháu tôi, La Bảo Quan. Bảo Quan, đây là giáo viên Ngô”.