Trận chiến kết thúc, Tư Không Vũ cho người xử lý các binh sĩ bị thương hoặc người đã tử trận, đồng thời chiếm được hơn ba nghìn dặm đất của đế quốc Thần Võ, ở đây vừa hay có một rặng núi.
Tư Không Vũ lệnh cho cấp dưới nhanh chóng lắp đặt pháo đài, chuẩn bị nghênh đón lần tấn công tiếp theo của phe địch.
Đại trận đã kết thúc, Vân Tịch cười nói: “Huyền Bình, em vừa nhận được tin là tông chủ của Sách Thị - một trong bốn đại vương tộc đến gặp”.
Ngô Bình thấy lạ nên nói: “Họ có gì cần nhờ mình à?”
Vân Tịch: “Ở đó đột nhiên có tà ma trỗi dậy, người dân của một phần năm nơi đó đã bị tà ma nhập, Sách Thị bó tay rồi nên mới phải nhờ đến mình”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Tà ma ư? Lâu lắm không nghe tin về tà ma rồi, chúng từ đâu ra thế?”
Nhưng ngay sau đó, anh đã biến sắc mặt rồi nói: “Chết rồi, chắc chắn là lối vào của tà ma đã có vấn đề! Vân Tịch, anh phải đi kiểm tra ngay đây”.
Ngô Bình đến đảo Thanh Long trước tiên, ngay từ khi còn cách đảo rất xa, anh đã nhìn thấy quỷ khí cuồn cuộn khắp đảo, chứng tỏ nơi này đã bị tà ma xâm chiếm. Sức mạnh của các tà ma nối liền hình thành một quỷ vực. Trong quỷ vực này ẩn hiện một tà ma khổng lồ, người nó dài cả nghìn mét, khí tức thì mạnh mẽ.
Ngô Bình kinh ngạc rồi khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì lập tức trông thấy có một vòng bảo hộ màu vàng xuất hiện trên đảo, nhóm Kim Huyền Bạch đang ra sức chống trả, nhưng xem chừng không cầm cự được bao lâu nữa.
Vì thế anh độn thổ xuống đáy biển rồi xuất hiện bên trong không gian được bảo vệ ấy.
Anh vừa xuất hiện thì Kim Huyền Bạch đã cảm nhận được ngay, ông ấy nói: “Huyền Bình, may quá cậu đến rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Chú Kim, sao tà ma lại xông ra vậy?”
Kim Huyền Bạch: “Tôi cũng không biết nữa, tự nhiên có một con to tướng lao ra, tôi biết mình không phải đối thủ của nó nên đã dùng bùa trấn tà mà tiên đình ban thưởng để trấn áp nó tạm thời. Nếu cậu không đến thì cùng lắm chúng tôi chỉ trụ được thêm ba tiếng nữa”.
Ngô Bình quan sát con tà ma ấy rồi nói: “Thực lực của con này đã gần bằng Đại La Kim Tiên rồi. Không ngờ tà ma cũng có thể mạnh tới vậy, đúng là lợi hại!”
Kim Huyền Bạch: “Nó đã thành ma thần rồi”.
Ngô Bình: “Chú Kim yên tâm, cháu sẽ xử lý nó”.
Anh vừa nói dứt câu thì đột nhiên có một bàn cờ khổng lồ xuất hiện, sau đó che phủ tất cả các tà ma.
Ngay sau đó, bọn chúng đều kêu gào thảm thiết, con nào con nấy đều nổ tung. Con tà ma to nhất cũng không cầm cự được bao lâu thì hét lên, sau đó bị một đường kiếm chém thành sương mù rồi biến mất.
Một lát sau, quỷ khí tản đi, đảo Thanh Long trở lại trạng thái bình thường. Bàn cờ của Ngô Bình cũng có sự thay đổi, mỗi ô đều đang phong ấn rất nhiều tà ma.
Thì ra chúng chưa bị giết mà bị anh phong ấn trong bàn cờ, nhằm giúp tăng uy lực cho bàn cờ.
Ngoài ra, anh còn phát hiện hình như tà ma có khả năng bất tử trời sinh, chúng có thể lớn lên mãi nhưng không bao giờ chết, trừ khi là bị giết.
Khi thấy Ngô Bình giải quyết xong hết tà ma, Kim Huyền Bạch vừa vui vừa phục nói: “Huyền Bình, thực lực bây giờ của cậu đúng là đáng kinh ngạc!”
Ngô Bình cười nói: “Cũng bình thường thôi ạ. Chú Kim, mọi người có tiên đình chi viện cơ mà, tại sao không thấy họ tới?”