Sau một hồi chào chú, chào bác, chào ông, cuối cùng họ cũng vào nhà.
Lúc này mặt trời vẫn chưa lặn, nắng chiếu lên mặt Ngô Cường, trông ông ta có vẻ rất khó chịu, hôm nay anh ta mới là nhân vật chính, Ngô Đại Hưng có tư cách gì mà nhận được sự kính trọng của mọi người, ông ta xứng sao?
“Khặc khặc!”
Ông ta tằng hắng một tiếng lớn, cố tình tỏ vẻ như lúc này mới nhìn thấy Ngô Đại Hưng, ngẩng cao đầu bước qua: “Anh cả đến rồi, ngồi bên ngoài trước đã, bên trong có khách quý, thân phận của anh và Ngô Bình không thích hợp vào ngồi chung với khách”.
Ngô Bình thấy trong sân có đặt ba chiếc bàn, rất nhiều hàng xóm ngồi ở đó, trên bàn bày rất nhiều trái cây, điểm tâm, trà và thuốc lá.
Ngô Bình nói: “Chú hai, tiệc hôm nay lớn thật đấy, mời cả thôn đến ăn tiệc luôn sao?”
Ngô Cường nói: “Ngô Bình, chắc con vẫn chưa biết, bây giờ Ngô Soái đã là đệ tử tiên gia, bà con hàng xóm đều đến chúc mừng đấy”.
Ngô Bình hơi bất ngờ, cậu biết Ngô Soái không có tư chất gì, dù miễn cưỡng tu luyện thì cũng chỉ làm lính, không có tiền đồ gì.
“Vậy sao? Vậy xin chúc mừng”. Cậu nói.
Ngô Cường thấy Ngô Bình phản ứng bình thường, không có chút kích động thì rất thất vọng, không đúng, chẳng phải tên nhóc này nên rất bất ngờ, rất ngưỡng mộ mới đúng sao? Tại sao cậu ta lại chẳng có phản ứng gì thế kia? Lẽ nào cậu ta không hiểu gì về địa vị của người tu tiên sao?”
Ông ta đang định giải thích với Ngô Bình thì xe của cô Ngô Bình đến, bà ấy và chồng đi cùng với em họ Trương Bân.
Trương Bân nhìn quanh, chào hỏi mấy người Ngô Đại Hưng xong thì cười hehe đến bên cạnh Ngô Bình, nói: “Anh Bình, có chuyện gì thế, mở tiệc lớn dữ vậy?
Ngô Bình: “Ngô Soái được vào tông môn, đang làm tiệc chúc mừng”. Trương Bân ngây ra: “Tông môn là gì?”
Ngô Cường “hứ” một tiếng: “Tiểu Bân, con đừng nên học võ thì hơn, tông môn là truyền thừa của tiên gia, bên trong toàn là tiên nhân. Tiên nhân đi mây về gió, chỉ đá hóa vàng, không gì là không làm được”.
Trương Bân “ồ” một tiếng, anh ta thật sự không biết nhiều về lĩnh vực này, cũng không có hứng thú tìm hiểu, anh ta lập tức hỏi Ngô Bình: “Anh Bình, gần đây có một trò chơi rất hot, anh đã chơi chưa?”
“Vậy sao? Trò gì thế?”. Hai người họ tìm được chủ đề chung thì lập tức dạt qua một bên nói chuyện.
Ngô Cường rất bất lực, ông ta muốn ra vẻ nhưng ngặt nỗi người ta lại không cảm nhận được thứ mà ông ta đang tự hào, vậy thì khó xử rồi.
Ngô Cường không cho hai nhà vào nhà ngồi, cậu và nhà cô cậu chỉ có thể ngồi ở bên ngoài. Cô cậu còn mang đến rất nhiều quà, nhưng Ngô Cường lại không thèm nhìn đến, chỉ tùy tiện chỉ vào khoảng không bên cạnh và nói: “Đặt đó đi”.
Trương Bảo Tùng là con rể nhà họ Ngô, thấy cảnh đó thì cảm thấy hơi mất mặt, ngồi một mình trong góc hút thuốc, cô cậu liền vội qua khuyên bảo.
Ngô Bình nói chuyện phiếm với Trương Bân một lúc thì biết hiện giờ anh ta vẫn chưa đi làm, đã có bạn gái và bạn gái cũng đã sống ở nhà anh ta, ngày nào cũng chơi điện tử với nhau, hôm nào tâm trạng tốt thì đến quán giúp đỡ.
Ngô Bình không thấy cách làm của Trương Bân có gì không thỏa đáng, dù sao thì nhờ có sự giúp đỡ của anh ta, việc làm ăn của quán rất đắt, đương nhiên Trương Bân cũng sẽ không thiếu tiền tiêu. Hơn nữa, dăm ba ngày bố Trương Bân lại chuyển tiền cho anh ta, còn cho anh ta hai căn nhà, hai chiếc siêu xe. Như chiếc xe đang đậu bên ngoài kia cũng đáng giá một triệu tám trăm ngàn tệ.
Lúc này, Ngô Soái ở trong nhà đã nghe thấy tiếng Ngô Bình nhưng lại cố tình không ra ngoài, đợi một lát sau mới đứng dậy và đi ra.
Anh ta đứng ở cửa, hướng về phía Ngô Bình khi cậu đang đứng nói chuyện với Trương Bân, gọi: “Ngô Bình”.
Ngô Bình ngẩng đầu, nhìn về phía Ngô Soái, khó chịu hỏi: “Có chuyện gì thì nói đi”.
Ngô Soái giận dữ: “Anh dám nói chuyện kiểu đó với tôi sao? Có biết thân phận bây giờ của tôi sao?”
Ngô Bình buồn cười, hỏi: “Vậy cậu có thân phận gì?”
Ngô Soái tự hào, nói: “Đệ tử Huyết Đao tông”.
Huyết Đao tông? Ngô Bình không có ấn tượng nên hỏi: “Chưa từng nghe qua. Huyết Đao tông ở tiên giới nào? Là tông môn hạng mấy?”
“Anh cũng biết đôi chút đấy”. Lúc này, lại có một người từ trong nhà bước ra, dáng vẻ không đàng hoàng, đấy là Ôn Nại Lương, một đệ tử chân truyền của Huyết Đao môn.
Ngô Bình có Cửu Cung Thiên Cơ Đồ, người khác không nhìn ra được tu vi của cậu, nhìn qua chỉ nghĩ cậu là một người bình thường, không có tu vi gì hết.
Ôn Nại Lương nói: “Huyết Đao tông là tông môn hạng hai”.
Ngô Bình: “Tôi còn tưởng là môn phái lớn nào ghê gớm lắm, thì ra là một tông môn nhị phẩm cỏn con. Nếu tôi đoán không sai thì chắc cậu chỉ là một đệ tử chạy vặt bình thường thôi đúng không?”
Ngô Soái tức anh ách: “Anh nói vớ vẩn gì thế? Tôi không phải đệ tử chạy vặt bình thường đâu nhé, tôi là đệ tử ký danh đó”.
Ngô Bình gật đầu: “Thì ra là đệ tử ký danh, cũng chỉ là nhờ quan hệ thôi, đến cả tài nguyên của tông môn cũng khó có được, đừng nói gì đến tu luyện. Tôi nói cậu nghe Ngô Soái, chắc không phải cậu đã bị người trước mặt này lừa rồi đấy chứ?”
Tim Ngô Soái đập mạnh, đúng là vì thân phận đệ tử ký danh này, anh ta đã cho Ôn Nại Lương không ít lợi ích, thậm chí còn dâng cả bảo vật có được nhiều năm trước cho anh ta.
Ôn Nại Lương nghe Ngô Bình nói như thế thì mặt sầm xuống, nói: “Người phàm vô tri, cậu thì hiểu cái gì, dám ở đây nói vớ vẩn, khơi chuyện thị phi”.
Anh ta rất tức giận, đưa tay chỉ về phía Ngô Bình, mặt đất liền xuất hiện một chiếc bóng, chạy về phía lòng bàn chân Ngô Bình.