Tử Phi ở một bên mặc cả, cuối cùng mua được gan rồng này với giá hai trăm tám mươi triệu tiền báu.
Sau đó Ngô Bình lại lựa thêm sáu cái chân phượng hoàng, chân phượng hoàng không phải là chân gà mà là chân phượng hoàng thật, một chân nặng một trăm cân, thịt của nó rất ngon.
Một chân phượng hoàng được bán với giá mười lăm triệu tiền báu, sáu cái chân là chín mươi triệu.
Mua xong hai thứ này, Ngô Bình lại mua thêm vài thứ khác, cuối cùng anh đã tiêu tốn hết hơn bốn trăm ba mươi triệu tiền báu chỉ để mua đồ.
Ra khỏi chợ, Tử Phi hỏi: “Mua nhiều như vậy, anh ăn hết không? Với số gan rồng đó, thiên tiên cũng chỉ ăn vài miếng một bữa, hơn nữa phải cách mấy ngày ăn một lần, anh một lần mua cả trăm cân, chuẩn bị đón tết sao?”
Ngô Bình: “Thiên tiên không thể ăn nhiều, anh có thể”.
Tử Phi lắc đầu: “Tùy anh, dù sao cũng là tiền của anh”.
Sau đó cô ấy hỏi: “Còn muốn đi đâu nữa?”
Ngô Bình: “Anh có thể đến chợ Thiên này bất cứ lúc nào, hôm nay đến đây thôi, chúng ta về đi”.
Tử Phi: “Đi đâu?”
Ngô Bình: “Anh vừa mua được đồ ăn ngon, dĩ nhiên là phải về nấu ăn rồi”.
Tử Phi: “Vậy thì đến chỗ em sống, gan rồng đắt như thế, em cũng muốn nếm thử”.
Thế là hai người rời khỏi chợ Thiên, vào một tòa thành tên Ngụy Thành. Ngụy Thành có mấy chục triệu dân, cực kỳ phồn hoa, nơi này có cô của Tử Phi nên cô ấy cũng có một căn nhà ở đây.
Ngụy Thành được xem là thành trì khá lớn rồi nên giá phòng không hề rẻ, muốn có một căn nhà giống như vậy ở nơi này thì phải tốn hàng chục triệu tiền báu, thậm chí có thể lên đến hàng trăm triệu tiền báu. Giá như vậy không phải là giá mà người thường có thể trả nổi nên cư dân ở Ngụy Thành đa số đều có tu vi rất cao, gia cảnh rất giàu.
Nơi Tử Phi sống nằm ở vị trí tốt nhất Ngụy Thành, yên tĩnh giữa ồn ào, diện tích tám mẫu đất, bên trong có vườn và hòn non bộ, có nước chảy, rất đẹp.
Hai người đáp vào trong sân, lập tức có một quản gia bước đến cung kính nói: “Cô chủ, cô về rồi?”
Tử Phi gật đầu: “Quản gia Lý, đây là anh Trương Tiểu Bình, bạn của tôi, lần này đến tham gia đại hội Tiên Truyền”.
Quản gia Lý gật đầu: “Vâng, xin chào cậu Trương”.
Sau đó hỏi: “Cô chủ, có muốn đi báo cho bà hai biết không?”
Tử Phi nói: “Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ đến gặp cô”.
Mời Ngô Bình đến phòng khách, Ngô Bình hỏi nhà bếp ở đâu, anh muốn tự mình xuống bếp.
Tử Phi nói: “Không cần em mời đầu bếp sao?”
Ngô Bình: “Đầu bếp bình thường không biết làm sao để xử lý gan rồng chân phượng, vẫn nên để anh làm thì hơn. Chẳng phải em muốn đi gặp cô em sao? Anh làm một phần, em đem sang cho cô ấy thưởng thức”.
Tử Phi cười nói: “Đồ đắt như thế, sao mà thế được? Hay là làm hai phần, tiện thể cũng mang cho em họ em một phần”.
Đến phòng bếp, Ngô Bình lấy các nguyên liệu ra trước, sau đó cắt gan rồng thành từng miếng rồi cho vào nước luộc cùng với nguyên liệu, liên tục cho thêm các loại dược liệu vào.
Tử Phi rất tò mò, cô ấy chỉ mới ăn gan rồng hai lần, cảm thấy mùi vị rất ngon nhưng chưa từng nhìn thấy người khác nấu như thế nên bèn hỏi: “Sao lại cho dược liệu vào?”