Ngô Bình: “Không có điều kiện gì cả, vì chỉ cần mọi người thắng thì tôi có thể kiếm được tiền”.
Huấn luyện viên Phùng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được, tôi bằng lòng hợp tác với cậu”.
Ngô Bình: “Tính đến lúc này thì chỉ còn hai phút nữa là bên ngoài đã cược đến hiệp thứ tư, vì vậy tôi chỉ giúp mọi người điều chỉnh lại cơ thể trong thời gian giải lao trước hiệp thứ tư. Hai phút trước hiệp thứ tư, mọi người có thể kìm lại một chút, nhưng mười phút sau cùng thì cần phải dốc hết sức”.
Huấn luyện viên Phùng nghe xong thì hỏi: “Vậy sau trận đấu này, liệu có ảnh hưởng đến những trận đấu khác của chúng tôi không?”
Ngô Bình: “Chẳng những không ảnh hưởng mà còn nâng cao thể chất của mọi người”.
Huấn luyện viên Phùng nghe vậy thì rất hài lòng, nói: “Cậu Ngô, vậy thì vất vả cho cậu rồi”.
Ngô Bình: “Ngày mai thi đấu, tôi sẽ đến tìm mọi người. Phải rồi, nên nói với bên ngoài rằng tôi và Lữ Xuyên là bạn tốt, để tránh bị người khác nghi ngờ”.
Lữ Xuyên nói: “Được, nếu lần này chúng tôi có thể thắng thì Ngô Bình cậu sẽ là bạn của tất cả chúng tôi”.
Ngô Bình cụng đầu với cậu ta, nói: “Vậy được, mai gặp lại”.
Ngô Bình rời khỏi khách sạn, lên xe của Kiều Tuấn Tài.
“Cậu Kiều, trận đấu ở Giang Bắc lần này, tôi đặt đội Giang Bắc mười lăm tỷ”.
Kiều Tuấn Tài giật mình: “Trận đấu này rất khó đoán được thắng thua, cậu đặt nhiều vậy thì rủi ro rất cao”.
Ngô Bình: “Anh yên tâm, Giang Bắc ít nhất cũng có được tám phần cơ hội”. Cậu nói tám phần là vẫn còn khiêm tốn.
Kiều Tuấn Tài gật đầu: “Vậy ok, tôi cũng đặt Giang Bắc một tỷ”.
Ngô Bình: “Phiền anh giúp tôi xử lý chuyện đặt cược, tôi sẽ chuyển mười lăm tỷ vào tài khoản của anh”.
Kiều Tuấn Tài nói: “Nghe anh nói kìa, có thể góp sức cho anh là vinh dự của tôi”.
Sau đó, hắn ta cung cấp cho Ngô Bình năm ngàn tài khoản, Ngô Bình cho Nghiêm Lãnh Thạch chuyển từ một triệu đến năm triệu vào mỗi tài khoản.
Lúc họ về đến khách sạn thì trời đã về chiều, đội trường số 1 Trung Châu đang luyện tập với cường độ cao ở sân bóng rổ gần đó.
Sau khi ăn cơm chiều xong, Ngô Bình về lại phòng mình.
Thì phát hiện Ngô Đại Hưng và Dương Quế Chi đang cãi nhau.
“Bố Tiểu Bình, số tiền này là do con trai chúng ta kiếm được, ông không thể cho mượn lung tung được”. Dương Quế Chi nói.
Ngô Đại Hưng không đồng tình: “Bà xã, bây giờ nhà chúng ta có tiền rồi, giúp đỡ người thân, bạn bè chẳng phải là chuyện nên làm sao?”
Dương Quế Chi: “Vậy ông có giúp hết được không? Giúp được một người rồi có cần giúp tiếp người thứ hai không? Sau này cô bảy dì tám đều đến tìm ông mượn tiền, mượn được một lần thì mượn tiếp lần thứ hai, năm này qua năm khác, gặp đâu mượn đó thì ông phải làm sao?”
Ngô Đại Hưng ngây ra: “Không phải chứ, làm gì có ai như thế?”
Dương Quế Chi cười khẩy: “Ai rồi cũng thay đổi, ông không nhớ năm xưa nhà chúng ta khó khăn, tìm họ mượn tiền sao? Có ai sẵn lòng cho ông mượn không? Người ta thế nào thì tôi thế đấy, tôi sẽ không cho những người này mượn tiền đâu. Năm xưa họ không giúp chúng ta thì việc gì chúng ta phải giúp họ?”