“Cậu bạn! Sau này, Hoàng Tử Cường tôi sẽ trung thành với cậu”, hắn ta nói.
Ngô Bình: “Được rồi, anh đi nghỉ đi, ngày mai chờ tôi thông báo”.
Ngô Bình để lại số điện thoại rồi đi về nhà ông bà ngoại, vừa hay vào đúng giờ cơm tối.
Sau khi anh chơi cờ với ông một lát thì cơm nước cũng xong, anh chợt nói: “Ông ơi, cháu có chuyện này muốn bàn với ông”.
Ông cười nói: “Được, cháu nói đi”.
Ngô Bình: “Ông với bà cũng nhiều tuổi rồi, cháu muốn cả nhà mình sống với nhau”.
Thật ra hai nhà cách nhau không xa, vì ở cùng một thôn. Đi bộ cũng chỉ khoảng chục phút, còn lái xe thì vài phút là tới, nhưng dù thế cũng không bằng sống chung một nhà.
Ông ngoại nói: “Tiểu Bình, nếu sống chung thì nhà chật lắm. À, cháu cũng không còn nhỏ nữa đâu, nên lấy vợ đi thôi. Ông bà tiết kiệm được ít tiền, khi nào cháu lập gia đình thì ông bà cho mà mua nhà”.
Ngô Bình mỉm cười: “Ông ơi, cháu muốn xây một ngôi nhà thật lớn để chúng ta ở chung với nhau cơ”.
Trương Lệ ngẩn ra nói: “Tiểu Bình, nhà mình chỉ có một trăm nghìn thì sao mà xây nhà to được?”
Ngô Bình cười nói: “Mấy hôm trước, con đã đến Đổ Thạch Thành và kiếm được mấy triệu, số tiền ấy đủ để mua nhà to rồi”.
Ngô Mi sáng mắt lên nói: “Anh, anh có mấy triệu thật cơ á?”
Ngô Bình gật đầu: “Anh đang định mua mấy căn sát nhà rồi xây biệt thự”.
Nhà của nhà họ Ngô nằm ở ngay ngã tư của thôn nên giao thông rất thuận tiện. Từ lâu, Ngô Bình đã muốn xây biệt thự rồi, nhưng chưa có tiền. Bây giờ, anh đã có tiền rồi thì muốn thực hiện mơ ước ấy.
Ông ngoại suy nghĩ rồi nói: “Tiểu Bình, dù cháu muốn mua nhưng chắc gì người ta đã bán. Với lại, sớm muộn thôn mình cũng bị khai phá, mình bỏ cả đống tiền ra xây biệt thự, rồi mai này bị giỡ bỏ thì tiếc lắm”.
Ngô Bình cười nói: “Họ có đồng ý bán hay không thì hỏi là biết mà ông. Còn chuyện khai phá thì ít cũng phải chục năm nữa nên không lo đâu ông ạ”.
Ông ngoại gật đầu: “Cũng được, thế cháu đi hỏi người ta đi, xem ý họ thế nào”.
Ăn cơm xong, nhà Ngô Bình đi về, khoản chín giờ tối, Ngô Bình đã nhận được điện thoại của Lâm Băng Tiên.
Hai mẹ con cô ấy vẫn đang ở trong khách sạn, nhưng mãi không thấy Ngô Bình quay lạI, họ hơi lo lắng nên mới gọi điện hỏi thăm.
Ngô Bình tự vỗ vào đầu mình, suýt nữa anh đã quên chuyện này. Nhưng bây giờ, anh lại không thể đi xa được, vì thế đành bảo mẹ con cô ấy đến huyện Minh Dương.
Lâm Băng Tiên đã mua vé xe vào sáng mai, Ngô Bình nói sẽ đến bến xe đón họ.
Đêm đến, Ngô Bình tiếp tục đả thông kinh mạch cấp hai, chỉ khi đả thông được hết toàn bộ cơ thể thì anh mới có thể phóng chân khí ra ngoài.
Khi nào đạt đến trình độ ấy, anh có thể đánh bại hết các cao thủ cảnh giới Khí, dẫu sao một tu sĩ bình thường ở cảnh giới này cũng phải mất mấy chục năm mới đả thông kinh mạch cấp hai được. Nếu tư chất không tốt, khéo còn mất cả trăm năm, nhưng mấy ai sống được đến ngần ấy tuổi?
Ngô Bình có ưu thế vượt trội, cùng đôi mắt xuyên thấu nên có thể nhìn rõ các đường kinh mạch cực nhỏ, từ đó tốc độ đả thông kinh mạch cũng nhanh hơn mà không gặp nguy hiểm gì.
Lúc này, anh đang đả thông kinh mạch cấp hai trên vai.
Một đêm yên ả trôi qua, sáng hôm sau, anh đưa Ngô Mi đi học trước rồi mới lái xe đến biệt thự của Chu Viễn Sơn.
Bây giờ, ông ấy đã không còn gặp nguy hiểm nữa, nhưng vẫn cần nhiều thời gian để điều trị, cho nên anh phải đến đây hàng ngày để thăm khám.