Lam Hân Nguyệt và Hỉ Liên Thắng đều đần mặt ra, chuyện gì thế? Một Đại Đạo Quân lại xưng hô đồng trang đồng lứa với một người mới sao?
Điều khiến bọn họ càng kinh ngạc hơn là Ngô Bình không hề khách sáo, anh cười nói: "Vậy được. Cơ đại ca, nơi này của anh tốt thật đấy".
Cơ Tiên Bằng cười sảng khoái: "Vợ theo anh lúc anh còn là thư sinh nghèo, sau đó tu vi của anh dần tăng cao nhưng lại phát hiện cô ấy không quen với cuộc sống trong giới tu hành. Anh dứt khoát xây một căn nhà nhỏ ở thế tục, sau đó sinh một cậu con trai với cô ấy, cày ruộng đọc sách. Cậu đừng thấy anh ngồi trong điện giống một cao nhân, thật ra tháng nào anh cũng có hai mươi ngày ở nhà dạy con trai học hành. Đúng rồi, anh còn là thầy dạy học ở trên trấn nữa đấy".
Nghe đến đây, Hỉ Liên Thắng lẩm bẩm: "Điện chủ, thế mà những chuyện này tôi đều không biết!"
Cơ Tiên Bằng cười nói: "Thần tiên cũng phải sống, những chuyện này ta không nói với ai cả".
Ngô Bình lại nghe được ý khác: "Có phải Cơ đại ca muốn nhờ việc này để tìm được chỗ đột phá không?"
Cơ Tiên Bằng gật đầu: "Cảnh giới trên Đại La rất khó, tâm cảnh của anh vẫn chưa đạt được. Thế nên anh trở về với ngày xưa, tìm lại ý nguyện ban đầu của mình".
Lam Hân Nguyệt không kìm được hỏi: "Tu vi của điện chủ đã cao đến vậy rồi mà vẫn còn muốn đột phá lên nữa ạ?"
Cơ Tiên Bằng trầm ngâm một hồi mới trả lời: "Tu vi càng cao, lòng càng sợ hãi".
Ngô Bình thầm chấn động: "Cơ đại ca, sao lại nói như vậy?"
Cơ Tiên Bằng: "Tu vi càng cao thì hiểu biết càng nhiều, cảm giác càng rõ ràng hơn. Chúng ta của lúc này hiểu rõ được sự nhỏ bé của chính mình, biết rõ mình đang đứng ở đâu".
Ngô Bình nhớ đến đạo thống Xích Minh và Linh Nhược, anh nói: "Ý của Cơ đại ca là trên thế giới này còn có sự tồn tại khủng bố hơn, đúng không?"
Cơ Tiên Bằng khẽ thở dài: "Tất cả vẫn chỉ là cảm giác mãnh liệt mà thôi, vì với tu hành của anh bây giờ, không thể nào nhìn thấu được. Nếu anh thành Đạo Tổ, biết đâu có thể nhìn thấy rõ ràng hơn được chút".
Lam Hân Nguyệt: "Điện chủ, chẳng phải người ta nói rằng Đạo Tổ là người ung dung giữa thế gian này à?"
Cơ Tiên Bằng lắc đầu: "Không đơn giản như vậy. Thôi bỏ đi, nói nhiều cũng không được gì, mọi người chưa đi được đến bước đó, tốt nhất đừng nên biết quá nhiều".
Ngô Bình: "Cũng đúng!"
Cơ Tiên Bằng: "Ngô công tử, sau này cậu chính là đệ tử nòng cốt của điện Hỗn Thiên. Thân phận này không phải tầm thường, địa vị ở điện Hỗn Thiên chỉ đứng sau mình anh. Cậu muốn đi núi Hỗn Mang thì lúc nào đi cũng được".
Ngô Bình vội hỏi: "Cơ đại ca từng tới núi Hỗn Mang chưa?"
Cơ Tiên Bằng: "Từng tới. Núi Hỗn Mang khá thần kỳ, năm xưa anh còn thu hoạch được kha khá lợi ích. Bây giờ đúng vào lúc thiên duyên mở ra, cậu đi vừa đúng dịp".
"Thiên duyên là gì ạ?", anh hỏi.
Cơ Tiên Bằng: "Lúc thiên duyên mở ra, các loại bảo bối sẽ xuất hiện với mật độ dày đặc, rất dễ để gặp được cơ duyên, đồng thời mức độ nguy hiểm cũng sẽ giảm thấp. Đây cũng là lý do vì sao thần thổ thông thiên phái người tới núi Hỗn Mang vào khoảng thời gian này".
Ngô Bình gật đầu: "Được, mai em sẽ tới núi Hỗn Mang".
Nói chuyện một hồi, Ngô Bình và Lam Hân Nguyệt được Hỉ Liên Thắng dẫn tới Thần Nông Cốc.