Long Thanh Khâm nói: "Nếu chỉ có tôi thì e là người đơn thế mỏng".
Ngô Bình: "Tôi sẽ để Lý Dư, Lý Tố và năm con thuồng luồng đi cùng cô. Có sự trợ giúp của Thần Huyết Đan, sức mạnh của cô sẽ không ngừng tăng lên, việc bảo vệ Nam Hải sẽ không khó khăn".
Long Thanh Khâm gật đầu: "Được".
Sau đó, Ngô Bình thiết triều và ra lệnh lập thánh chỉ, phong Long Thanh Khâm thành Nam Hải Long Vương. Sắc phong của anh tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là nói suông, thánh chỉ chứa đựng thánh ý của anh, trên đó có đóng ấn Hoàng Thiên, ấn Thiên Đạo, ấn Truyền Quốc.
Ngay khi thánh chỉ được ban ra, Long Thanh Khâm liền cảm thấy rằng một luồng sức mạnh giữa trời đất rót vào cơ thể cô ấy, có một mối liên hệ mơ hồ và bí ẩn giữa cô ấy và Nam Hải. Bây giờ cô ấy là Nam Hải Long Vương thực sự, cai quản Nam Hải.
Ngày hôm đó Long Thanh Khâm liền cầm thánh chỉ đến Nam Hải chiêu binh. Nam Hải có vô số cường giả ở biển, nếu có thể chiêu mộ họ thì có thể làm lớn mạnh thực lực của Nam Hải Long Vương.
Đồng thời Ngô Bình lệnh cho Lỗ Ngọc xây Nam Hải long cung, trở thành nơi ở và tu hành cho Long Thanh Khâm và các thuộc hạ.
Long Thanh Khâm muốn đứng vững ở Nam Hải thì tất nhiên không thể thiếu được sự ủng hộ của Nam Hải Vương Mộc Thiên Tuyết, thế nên Ngô Bình đích thân đến Nam Hải một chuyến để gặp Mộc Thiên Tuyết.
Vẫn là tòa nhà nhỏ đó, Ngô Bình đang định gõ cửa thì Mộc Thiên Tuyết đã mở cửa ra. Vẻ mặt cô ấy không được tốt, cánh tay đứt một đoạn, toàn thân lộ vẻ sa sút.
Ngô Bình rất bất ngờ, anh hỏi: "Mộc Thiên Tuyết, cô sao vậy?"
Mộc Thiên Tuyết đáp: "Bái kiến bệ hạ. Bảy ngày trước, tôi về nước Thiên Hành lấy vài thứ thì bị kẻ thù bao vây. Đối phương phái cao thủ, dùng Hủ Tiên Đao chém đứt một nửa cánh tay tôi. Hủ độc và lời nguyền trên đao đã ăn mòn cơ thể tôi, tôi chỉ có thể miễn cưỡng áp chế".
Ngô Bình tức giận nói: "Đám phản loạn to gan, dám làm Nam Hải Vương của đế quốc Thiên Võ bị thương!"
Thánh Nhân tức giận, trời đất liền biến sắc, biển nổi sóng lớn, mây đen dày đặc suốt mấy vặn dặm, vô số sinh linh trên biển run lẩy bẩy, chúng ngơ ngẩn tại chỗ không dám động đậy.
Uy thế này khiến Mộc Thiên Tuyết sợ tới nỗi mặt tái mét, vội quỳ xuống đất: "Bệ hạ bớt giận".
Ngô Bình: "Mộc Thiên Tuyết, cô đưa trẫm đến đại lục Hồng Hoang, trẫm trả thù cho cô!"
Mộc Thiên Tuyết ngẩn người: "Bệ hạ, hoàng triều Thiên Hành có nhiều cao thủ, đằng sau không chỉ có Đạo Tổ trấn giữ mà còn có rất nhiều Thần tộc mạnh mẽ ủng hộ họ".
Ngô Bình: "Không dạy chúng một bài học thì chúng vẫn sẽ đối phó cô. Chuyến này tôi chỉ giúp cô hả giận, không hủy diệt hoàng triều Thiên Hành, vì thế không cần lo lắng".
Mộc Thiên Tuyết gật đầu thật mạnh: "Cảm ơn bệ hạ!"
Ngô Bình giơ tay phất lên cánh tay bị chém của cô ấy, một thứ màu đen sì đang phập phồng bị kéo ra, đó chính là hủ độc và lời nguyền. Anh rút độc ra, Mộc Thiên Tuyết chẳng mấy chốc đã mọc lại cánh tay, sắc mặt cũng khá hơn.
Cô ấy cười nói: "Sức mạnh của bệ hạ khiến Thiên Tuyết bội phục vô cùng. Không dám giấu, Thiên Tuyết đến nước Thiên Hành là để tìm bảo vật mà phụ hoàng để lại".
Ngô Bình: "Cha cô còn để lại bảo bối cho cô sao?"
Mộc Thiên Tuyết gật đầu: "Năm đó cha biết mình sẽ chết, vì vậy đã phong ấn tất cả bảo vật quý giá nhất của đế quốc vào một chiếc nhẫn động thiên, sau đó ném chiếc nhẫn vào cấm địa Hồng Hoang, Minh Khư".
Ngô Bình suy nghĩ một chút, nói: "Được. Vậy ta đi cùng cô tới Minh Khư, nhân cơ hội này trút giận cho cô".