Lúc này, đại phu nhân đang ăn sáng với Sở Toàn, đột nhiên bên ngoài trở nên ồn ào, sau đó có ba người bị đá vào trong sân, Ngô Bình đi vào.
Đại phu nhân lắp bắp kinh hãi, bà tay đứng bật dậy, tức giận: “Sở Hàn, mày thật to gan, dám xông vào cửa chỗ tao à, còn dám làm bị thương người của tao nữa”.
Ngô Bình đang quan sát, anh nói: “Đại phu nhân, sính lễ của Qủy Quyền Tông mà bà nhận trước đây, giờ nên trả về đi. Dù sao sính lễ đó cũng là đưa tới cho nhà tôi, không liên quan gì bà đâu”.
Đại phu nhân cười lạnh: “Đòi sính lễ? Được thôi, tao đặt trong phòng, có bản lĩnh thì vào lấy đi, sợ là mày có có năng lực đó thôi”.
Ngô Bình tiến lên một bước, từ bên cạnh có hai gã Tôi Thể tầng bảy lao ra. đại phu nhân rất có địa vị trong nhà họ Sở, vì nhà mẹ bà ta cũng nằm ở tòa thành này với nhà họ Sở. Thậm chí Sở Trường Canh có thể thành gia chủ cũng một phần là nhờ bà ta. Vì thế bên cạnh bà ta cũng có cao thủ, ví dụ như hai cao thủ Tôi Thể tầng bảy này.
“Ầm!”
Quyền ảnh xuất hiện, hai cao thủ Tôi Thể tầng bảy còn chưa thấy được Ngô Bình ra tay thế nào là cơ thể đã bị đánh bay mười thước, sau khi ngã xuống thì phun máu tươi, trọng thương, không chịu đựng nổi.
Đại phu nhân thảng thốt: “Mày...”
Ngô Bình đi tới trước mặt bà ta, thản nhiên nói: “Đại phu nhân, giao sính lễ ra đây, bằng không người bên cạnh bà sẽ biến thành tàn phế hết đấy!”
Nói ong, ánh mắt anh hướng về phía Sở Toàn.
Sở Toàn run rẩy, liên tục lùi ra sau.
Đại phu nhân vừa giận vừa sợ: “Sở Hàn, mày to gan quá đấy!”
Bốp!
Ngô Bình tát mạnh vào mặt bà ta, trong mắt anh đều là sát khí: “Hiện tại, trong nhà họ Sở, thực lực tôi mạnh nhất, nếu tôi muốn giết bà, họ có thể làm gì tôi?”
Đại phu nhân bị đánh bay bằng một chưởng, hàm răng gãy, miệng đều là máu.
Bà ta té trên đất, phát ra tiếng hét thê lương.
“Dừng tay!”
Sở Trường Canh lao tới, giận dữ nhìn Ngô Bình: “Sở Hàn, mày dám đánh mẹ cả!”
Ngô Bình cười: “Sở Trường Canh, độc phụ này đã phái người đầu độc giết tôi, đừng bảo ông không biết!”
Sở Trường Canh tức tối: “Làm càn! Sở Hàn, quỳ xuống cho tao!”
Ngô Bình cười ha hả: “Bắt tôi quỳ, ông xứng à?”
Lúc này, khí tức toàn thân anh bùng nổ, sức mạnh Tôi Thể tầng mười phóng ra, anh từ từ tiến về phía Sở Trường Canh.
Sở Trường Canh sợ hãi: “Mày...”
Ngô Bình đi tới trước mặt ông ta, hai người áp sát, anh gằn từng chữ: “Ông đi dạy dỗ lại đại phu nhân đi, nếu ông mặc kệ, tôi sẽ dạy ông làm mẫu!”
“Thằng bất hiếu...”
Bốp!
Ngô Bình tát bay Sở Trường Canh, anh lạnh lùng nói: “Sở Trường Canh, tôi cho ông thể diện, ông nên biết chừng mực!”
Một cái tát này đánh bay tôn nghiêm và vinh quang gia chủ của Sở Trường Canh, cũng làm ông ta nhận rõ sự thật là thực lực Sở Hàn đã hơn mình.