Long Quân hơi ngạc nhiên, anh ta nhìn ra được Thiên Hồ này là thần tiên trăm kiếp, thực lực còn đáng sợ hơn Chân Tiên.
La Đạo Nhất và Quảng Tuệ không khỏi chấn động, họ chẳng ngờ được phía sau Ngô Bình còn có cường giả siêu cấp như thế.
“Trời ạ! Hóa ra Ngô Bình là người của tiên điện Thiên Võ”.
“Tiên điện Thiên Võ là thế lực siêu cấp ở Tiên Giới”.
“Đúng thế, điện Tu La, Ngọc Hư Cung gì đó đều không đáng nhắc đến trước thế lực lớn này”.
“Long Quân, mời tới nói chuyện”.
Một người đàn ông mặc áo đạo này xanh xuất hiện, gật đầu với Long Quân.
Nhìn thấy ông ta, Long Quân hơi bất ngờ, anh ta nói với Ngô Bình: “Sư đệ, anh đến đó xem sao”.
Ngô Bình: “Ừ”.
Sau khi Long Quân đi, Ngô Bình cười nói với Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Tiền bối, cảm ơn đã giúp đỡ”.
Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Đừng gọi tôi là tiền bối, nếu không chê thì cứ gọi tôi là Thanh Hàm là được”.
Thanh Hàm là tên của Cửu Vĩ Thiên Hồ, đã rất lâu rồi không ai gọi cô ấy như thế.
Ngô Bình cười nói: “Hay là tôi gọi cô là chị nhé”.
Thiên Hồ Thanh Hàm rất vui, cười nói: “Được chứ, vậy thì tôi sẽ gọi cậu là em”.
Hai người đã nhận chị em với nhau, Liễu Duyên khẽ cười bước đến, ông ta cúi chào Thanh Hàm rồi nói với Ngô Bình: “Tôi nói này, không ngờ chỗ dựa của cậu lại vững chắc như thế. Ha ha, sau này đại ca có thể đi khắp nơi, gặp ai mà đánh không lại thì nói tên của cậu ra”.
Ngô Bình: “Đại ca, nhiều thế lực xem trọng đại hội võ lâm như thế, tôi thấy tình hình không đơn giản”.
Thanh Hàm nói: “Chị cũng nghe được vài tin đồn”.
Ngô Bình: “Chị nói đi”.
Thanh Hàm: “Đại Thiên Tôn đã có ý chỉ, lần này ai có thể trở thành chí tôn võ lâm của hạ giới thì được phong làm Tiên Hầu, trở thành Tiên Hầu không chỉ nhận được bổng lộc mà sau khi thăng cấp Thiên Tiên thì có thể đến thẳng Đại Thiên Tôn nhận thái ấp, trở thành Chư Hầu một phương của Tiên Giới”.
Ngô Bình rất bất ngờ, chỉ một chí tôn võ lâm thôi mà tại sao Đại Thiên Tôn lại xem trọng như thế?
Thanh Hàm: “Nghe nói bảng Thiên Kiêu mới xuất hiện một thiên kiêu tuyệt thế, đứng thứ bảy bảng Nhân Vương, thứ mười bảy bảng Nguyên Thần, chắc chắn là thiên tài hàng đầu rồi”.
Ngô Bình nói: “Đại Thiên Tôn làm thế có liên quan gì đến hắn?”
Thanh Hàm gật đầu: “Thiên kiêu đó có khả năng đang ở hạ giới. Đại Thiên Tôn làm thế chắc là để tìm ra thiên kiêu đó, sau đó thu nhận hắn”.
Ngô Bình thầm tính quẻ, nhìn thấy tượng quẻ, anh sửng sốt lẩm bẩm: “Nếu mình trở thành chí tôn võ lâm thì sẽ có tai họa nguy hại đến gia tộc”.
Suy xét một lúc, anh bình tĩnh nhảy xuống khỏi võ đài, hành động này của anh khiến mọi người cực kỳ khó hiểu, thầm nghĩ chuyện gì vậy, lẽ nào không đánh nữa?
Đến một nơi yên tĩnh, La Đạo Nhất vội hỏi: “Thầy Ngô, sao lại xuống đài vậy?”
Ngô Bình đanh mặt đáp: “Đột nhiên tôi không có hứng thú với võ lâm chí tôn nữa”.
Mọi người đều kinh ngạc, không có hứng thú ư?
Đang trò chuyện, Long Quân đáp xuống trước mặt họ, cất tiếng hỏi: “Sư đệ, các nhà đang thương lượng, mọi người sẽ cạnh tranh công bằng, không ai có thể quấy nhiễu”.
Ngô Bình đáp: “Sư huynh, em quyết định không tham gia tranh đoạt võ lâm chí tôn nữa”.
Tuy Long Quân bất ngờ, song đây chỉ là ngôi võ lâm chí tôn cỏn con của Hạ Giới, anh ta cũng chẳng quan tâm, bèn gật đầu: “Cũng tốt”.
Ngô Bình cười hỏi: “Hiếm khi sư huynh mới ghé thăm, đến nhà em ngồi một lát nhé?”