Bên trong sảnh tiệc của Giang Thiên Hoa Phủ tràn đầy khách khứa, các nhân vật nổi tiếng của giới chính trị và giới làm ăn đều tới đây nịnh nọt.
Ngô Bình và Chu Tiểu Lôi đến sảnh tiệc thì Chu Kiến Hùng đang đứng đón khách trước cửa. Khi ông ta thấy Chu Tiểu Lôi thì sững ra, há miệng định nói gì đó.
Nhưng Ngô Bình đột nhiên đi tới vỗ vai ông ta vài cái, cười nói: "Giám đốc Chu, chúc mừng nhé!"
Chu Kiến Hùng hơn bốn mươi tuổi, Ngô Bình vỗ như vậy khiến ông ta thấy khó chịu. Ông ta nhìn Ngô Bình, nói: "Cậu là ai?"
Ngô Bình lui lại vài bước, lạnh lùng nói: "Tôi tới để tặng quà cho ông".
Chu Kiến Hùng dường như hiểu ra, ông ta đột nhiên kêu lên: "Người đâu, đuổi chúng ra ngoài!"
Bên cạnh ông ta có rất nhiều vệ sĩ, lúc này họ lao tới định đuổi Ngô Bình và Chu Tiểu Lôi ra ngoài. Nhưng họ vừa định ra tay thì Chu Kiến Hùng đột nhiên kêu lên thảm thiết, xương ông ta bắt đầu vặn vẹo biến hình, cơ bắp trên làn da bắt đầu biến thành từng cục từng cục. Ngay sau đó, ông ta bắt đầu mồm vẹo mắt lệch, thốt lên tiếng kêu thảm thiết.
Đám người xung quanh sợ hết hồn, chú rể bị làm sao vậy?
Chẳng mấy chốc một người phụ nữ xông tới, đỡ Chu Kiến Hùng hô lên: "Kiến Hùng, anh không sao chứ?"
Chu Tiểu Lôi thấy người phụ nữ này thì nói: "Anh Ngô Bình, bà ta chính là Tống Phương!"
Ngô Bình âm thầm búng ngón tay, Tống Phương liền đột nhiên bật cười, cười tới nỗi không thở nổi, bà ta vừa cười vừa tiểu ra quần, hai chân run lẩy bẩy.
Khách khứa liền xôn xao, có chuyện gì xảy ra vậy?
Ngô Bình kéo Chu Tiểu Lôi đi ra ngoài, Chu Tiểu Lôi liền hưng phấn hỏi: "Anh Ngô Bình, anh làm à?"
Ngô Bình nói: "Họ đã bị anh đánh lén, tình trạng của Chu Kiến Hùng sẽ kéo dài một tháng, sau đó chết vì sức cùng lực kiệt, còn Tống Phương sẽ cười nhiều quá mà chết. Tất nhiên anh sẽ không để chúng chết đi dễ dàng đâu!"
Chu Tiểu Lôi cảm thấy rất hả giận: "Hai kẻ ác đó cuối cùng cũng phải chịu báo ứng!"
Sau khi đi ra Giang Thiên Hoa Phủ, Ngô Bình liền tìm một khách sạn lân cận rồi đợi tin tức ở đó.
Chẳng bao lâu sau Hoắc Vân Đô đã tới, đem theo cả tin tình báo về nhà họ Lưu ở Giang Bắc.
Nhà họ Lưu đó có hai tông sư cảnh giới Thần, có thế lực rất lớn tại Giang Bắc, hơn nữa còn có quan hệ thông gia với thần y Vạn Phùng Xuân. Em gái Vạn Phùng Xuân chính là vợ của Lưu Hải Vương.
Ngô Bình nhíu mày, nói như vậy thì một khi động vào Chu Kiến Hùng đồng nghĩa với việc đắc tội với ba tông sư cảnh giới Thần.
Hoắc Vân Đô nói: "Cậu Ngô, Lưu Hải Vương có lẽ cũng ở trong sảnh hôn lễ".
Ngô Bình nói: "Ông ta ở đó thì càng tốt, xem ông ta có thể hóa giải được chiêu trò của tôi không".
Sau đó anh nói: "Tôi đưa anh một danh sách những đội trưởng đội cảnh sát, chủ tịch huyện của huyện Thuần Nhiên, anh hãy tra rõ địa chỉ nhà của họ cho tôi".
Hoắc Vân Đô kinh ngạc: "Cậu Ngô, cậu định làm gì?"
Ngô Bình nói: "Những người này đều là chỗ dựa của Chu Kiến Hùng, tôi phải đến gặp họ. Nói thế nào thì địa vị của tôi cũng cao hơn họ, họ chiêu đãi tôi cũng là điều đương nhiên".
Hoắc Vân Đô biết Ngô Bình phải dùng chút thủ đoạn, nhưng có một số thứ anh ta không thể nói rõ, chỉ đành nói: "Cậu Ngô, cậu phải cẩn thận, đừng để người khác nắm thóp".
Ngô Bình nói: "Tôi hiểu mà".