Hoả Hoàng Nhi chỉ vào nhóm người kia rồi nói: “Họ thấy bọn con có tu vi không cao đến định bắt nạt”.
Ngô Bình: “Sao hai bên lại xung đột với nhau?”
Lý Dược Sư tiến lên giải thích, thì ra bọn họ ra ngoài chơi. Sau khi chơi mệt rồi thì vào một quá rượu ở thành Minh Nguyệt ăn cơm, nhưng mới ăn được nửa bữa thì nghe thấy tiếng khóc của con gái vang lên ở phòng sát vách.
Lý Dược Sư thích bênh vực kẻ yếu nên nhìn sang thì thấy có mấy cậu ấm đang bắt nạt một cô gái nhỏ, họ còn định lột đồ của cô ấy.
Lý Dược Sư lập tức lên tiếng nhắc nhở, nào ngờ đám kia rất huênh hoang, lập tức đánh cậu ấy một trận. Tu vi của Lý Dược Sư có hạn nên không phải đối thủ của họ, không nhờ nhóm Hoả Hoàng Nhi lao vào can ngăn thì chắc cậu ấy đã bị đánh chết rồi cũng nên.
Nhưng đám kia vẫn chưa chịu cho qua, dẫn nhau theo tận về đây, nhưng ngoài đan lâu có cấm chế của Ngô Bình nên họ không vào được, vì thế đành đứng chửi bới ở bên ngoài.
Nghe xong câu chuyện, Ngô Bình nhìn về phía đám kia.
Tên đang hung hăng chửi cười lạnh nói: “Anh cũng là người nhà này hả? Đến đúng lúc lắm, mau mau gọi lũ súc sinh kia ra dập đầu xin lỗi thiếu gia nhà tôi đi…”
Hắn còn chưa nói hết câu thì đã bị Ngô Bình tát cho một cái làm rụng nửa hàm răng, một nửa bên mặt thì nát bét, lưỡi tách làm đôi, sau đó lập tức ngất xỉu.
Đánh tên đó xong, Ngô Bình nhìn sang người đàn ông ăn vận giống thiếu gia rồi nói: “Chính cậu đã bắt nạt cô gái ở quán rượu hả?”
Tên đó bị khí chất của Ngô Bình doạ sợ, vẻ huênh hoang đã bay hết sạch, gã liên tục lùi lại rồi nói: “Anh đừng làm bậy, tôi là người nhà họ Mộng đấy!”
Nguyệt Thanh Ảnh nghe xong thì cười mỉa: “Tôi còn tưởng là ai, ra là nhà họ Mộng bán bùa! Anh là gì của Mộng Tam Xuân?”
Tên kia nhìn Nguyệt Thanh Ảnh rồi chợt nghĩ ra gì đó, tiếp theo hô lên: “Cô là… Nguyệt tiểu thư?”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Còn tưởng mắt mù!”
Tên kia vội vàng nói: “Tiểu nhân tên Tường, tham kiến tiểu thư!”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Anh biết đây là chỗ nào không?”
Tên Tường kia lắc đầu: “Không ạ”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Là nhà chồng của tôi đấy! Anh chán sống rồi hay sao mà dám đến đây gây chuyện hả?”
Tường như sắp khóc đến nơi, nhà họ Mộng của gã chỉ là một hộ khá giả nho nhỏ ở thành Minh Nguyệt thôi, còn kém xa nhà họ Nguyệt. Nguyệt Thanh Ảnh chỉ cần nói một câu thì nhà họ Mộng sẽ phải cuốn xéo khỏi thành ngay, vậy là việc làm ăn cả trăm năm qua đều bị huỷ.
“Đại tiểu thư, là tôi có mắt như mù, tôi biết lỗi rồi ạ”.
Ngô Bình nhìn chằm chằm vào tên này thì thấy gã có khí tức rất đặc biệt, khí tức này rất hợp với đại đạo. Nếu không phải vì đã lĩnh ngộ Thiên Áo thì chắc anh sẽ không thể cảm nhận được nó.
Anh bước tới vỗ vào vai Tường rồi nói: “Cậu tên là Tường hả?”
Tường cuống lên đáp: “Vâng, tiểu nhân tên Tường. Công tử, tôi có mắt như mù nên mới đắc tội với người nhà của công tử, xin công tử trách phạt!”
Ngô Bình cười nói: “Không sao, người cậu đánh chính là con trai tôi, cũng tại
nó lo chuyện bao đồng nên bị ăn đòn cũng đáng”.