Ngô Bình nói: "Ngay cả Trà Thánh cũng chưa chắc biết cách pha loại trà này. Pha trà tinh túy đến cực điểm cũng giống như thu đan trong lúc luyện đan. Nếu thu đan không được thực hiện tốt thì cho dù đan dược có tốt đến đâu cũng sẽ không phát huy hiệu quả".
Nghe vậy, Liễu Chí Mưu giật mình: "Công tử, như vậy pha trà cũng cần có bí kíp như đan quyết sao?"
Ngô Bình gật đầu: "Phương pháp pha trà tên là Lục Tự Quyết".
Cô gái pha trà bưng khay trà và bình trà đi tới, cười nói: "Công tử còn biết cả Lục Tự Quyết, tôi thật khâm phục công tử. Ông nội tôi nói tôi pha trà không được hoàn hảo, mong anh cho tôi lời khuyên".
Nói xong cô ấy khẽ gật đầu, nhìn về phía cô Minh.
Cô Minh cười và nói: "Khởi Vân, tại sao hôm nay cô lại sắp xếp một quầy hàng ở đây?"
La Khởi Vân mỉm cười và nói: "Ông nội tôi nói rằng những người đến tham gia hội Đan Đạo đều là những bậc thầy về thưởng trà, vì vậy ông đã bảo tôi mang một số loại trà để hỏi tất cả những người yêu trà, hy vọng rằng họ có thể cho ý kiến có giá trị".
Cô Minh: "Hóa ra là thế".
Ngô Bình cười nói: “Trà nhà cô uống rất ngon, quả không hổ danh Thánh Trà".
La Khởi Vân nói: "Cảm ơn lời khen ngợi của anh, chính tôi đã sao những lá trà này đấy".
Ngô Bình: "Vậy thì còn tuyệt vời hơn, đặc biệt là loại trà này, hương thơm của trà ở hai giai đoạn cuối có thể được coi là thượng phẩm".
La Khởi Vân sửng sốt, không có nhiều người yêu trà có thể chia mùi thơm của trà thành các giai đoạn khác nhau, hơn nữa Ngô Bình còn chưa uống đã biết rằng mùi hương của hai giai đoạn cuối là tuyệt diệu nhất!
Cô ấy khẽ thở dài, nói: "Lúc sao trà, bởi vì không thể khống chế tốt, tôi đã nhờ ông nội giúp sao trà lần cuối, cho nên ba giai đoạn cuối cùng của trà mới càng thêm hoàn hảo. Công tử, anh thật sự là một chuyên gia thưởng trà!"
Vừa nói, cô ấy vừa lấy trà ra, pha một tách trà thơm ngát đưa cho Ngô Bình. Khi pha trà, cô ấy sử dụng hai bí kíp trong Lục Tự Quyết, thủ pháp rất điêu luyện.
Ngô Bình cảm ơn, anh cầm chén trà lên ngửi, cười nói: "Trà ngon!"
Lý do tại sao anh quan tâm đến trà là vì với tư cách là một đại sư luyện đan, anh rất giỏi trong việc sao trà. Một nguyên nhân khác là đế quốc Thiên Võ có rất nhiều vườn trà, anh rất muốn nghiên cứu ra nhiều giống trà hơn để thu nhập của nông dân trồng trà có thể cao hơn.
La Khởi Vân mỉm cười và nói: "Cảm ơn công tử đã khen ngợi. Mong công tử hãy chỉ dạy".
Ngô Bội: "Chỉ dạy thì không dám, tôi đây xin chia sẻ một chút kinh nghiệm".
Vừa nói anh vừa bưng tách trà lên, tay phải vung lên, hai mươi bảy lá trà bay lên, nhẹ nhàng rơi vào trong tách. Trước khi lá trà rơi xuống, anh liền vẫy tay, hơi ẩm trong không khí ngưng tụ thành dòng nước rơi vào trong trà. Nhiệt độ của dòng nước này được kiểm soát tinh tế và có nhiệt độ vừa phải.
Sợi trà rơi xuống, hương trà nồng đậm bốc lên, ngưng tụ thành nụ hoa sen trên mặt chén trà. Theo thời gian, bông sen từ từ nở rộ, tỏa ra hương trà càng tinh tế hơn.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của La Khởi Vân trở nên nghiêm túc, cô ấy giơ hai tay lên bưng tách trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm khi hoa sen đã được tổng hợp đầy đủ. Giữa môi và răng liền xuất hiện một hương thơm trà vô cùng tuyệt vời, dư vị dài lâu.
Cô ấy tán thưởng: "Thủ pháp của công tử đã khiến chất lượng của trà được nâng lên một tầm cao mới, tiểu nữ vô cùng ngưỡng mộ!"