“Vù”.
Cây cối xung quanh Ngô Bình đều bị chặt gãy hết, cành lá rơi xuống, vụn gỗ bay khắp nơi. Chỉ sau nửa phút ngắn ngủi, tất cả cây cối trong phạm vi năm trăm trượng, thậm chí cả đá cuội cũng bị chém nát vụn.
Yêu cầu về tinh thần lực của việc điều khiển phi tơ rất cao, lúc này Ngô Bình thấy hơi mệt mỏi nên đã thu phi tơ lại.
“Nếu những tơ bay này được tế luyện thì nhất định uy lực sẽ càng mạnh hơn”. Cậu thầm nghĩ trong lòng.
Chính vào lúc đó, cậu nghe thấy có động tĩnh dưới gốc cây, cậu cúi đầu nhìn xuống thì thấy có một người dừng lại bên dưới. Cậu nhìn kĩ lại, đấy chẳng phải là Càn Long Tử sao? Rõ ràng anh ta đã bị cỏ ăn thịt người ăn thịt rồi mà, sao lại xuất hiện ở đây?
Càn Long Tử toát mồ hôi lạnh đầy người, anh ta ngồi dựa vào thân cây, lẩm bẩm một mình: “May mà mình có rối thế thân, nếu không thì chết chắc rồi”.
Tiếp ngay đó, Càn Long Tử lại nói bằng một giọng điệu khác: “Đồ ngốc, anh biết rõ cái tên họ Ngô đó nguy hiểm mà còn theo mấy người Hà Lục Tiên truy sát cậu ta, đúng là ngu không ai bằng”.
Càn Long Tử tiếp tục nói bằng giọng thứ nhất: “Anh thông minh vậy sao không ngăn cản tôi? Hà Lục Tiên là người mà tôi có thể đắc tội được sao? Anh hết lần này đến lần khác chống đối anh ta, không sợ anh ta dùng thủ đoạn giết chết chúng ta sao?”
Lúc này Ngô Bình đã hiểu ra, Càn Long Tử là bị tâm thần phân liệt, có nhiều hơn một nhân cách, thế là cậu đáp xuống bên cạnh, mỉm cười, chào đối phương: “Chào anh Càn”.
Càn Long Tử giật mình, suốt dọc đường anh ta cứ thấp thỏm không yên nên đã quên mất việc phải quan sát xung quanh. Lúc anh ta biết được người đang nói chuyện là ai thì sắc mặt càng khó coi hơn nữa.
“Là anh sao?”
Ngô Bình: “Người bất ngờ nên là tôi mới phải, dù sao thì tôi cũng đã tận mắt nhìn thấy anh bị cỏ ăn thịt người ăn thịt”.
Càn Long Tử cười đau khổ, nói: “Để Ngô công tử cười chê rồi, tôi đã dùng con rối thế thân, nếu không có nó thế mạng thì chắc chắn tôi đã bị ăn thịt, bi kịch thê thảm rồi”.
Ngô Bình cười, nói: “Tôi hết lần này đến lần khác gặp được anh Càn, chứng tỏ chúng ta có duyên”.
Càn Long Tử giật mí mắt, nói với giọng điệu khác: “Ai muốn có duyên với anh, từ khi gặp phải anh, thì tôi đã bắt đầu gặp xui xẻo”.
Ngô Bình không tức giận mà cười, hỏi: “Nên xưng hô với anh bạn thế nào đây?”
“Tôi là Càn Tiêu Trần, là chủ nhân thật sự của thân xác này, tên ngốc lúc nãy nói chuyện với anh là người anh em sinh đôi sống nhờ trong cơ thể của tôi, anh ta đã hấp thụ tôi khi còn trong bụng mẹ nên chúng tôi là một xác hai hồn”.
Ngô Bình: “Thì ra là vậy”.
Càn Long Tử: “Ngô công tử, hi vọng cậu sẽ không nói chuyện của tôi cho người khác biết”.
“Chuyện này thì anh yên tâm, tôi không phải người nhiều chuyện”. Ngô Bình cười: “Hình như lúc nãy anh Càn đang trốn gì đó hả?”
Càn Tiêu Trần: “Lúc con rối đổi chỗ cho tôi, tôi đã vô tình bị đưa đến một nơi kỳ quái. Ở đó có vô số cánh tay quỷ tóm lấy tôi, tôi phải tốn không ít bảo bối mới trốn được đến đây, may mà tôi…”
Anh ta vẫn chưa nói hết câu thì bỗng nói không rõ ràng nữa, một cánh tay quỷ đen ngòm thò ra từ trong miệng, bóp lấy mũi của anh ta.
Càn Tiêu Trần sợ đến lạc giọng, thét lớn lên: “Nó ở trong bụng tôi”.
Ngô Bình vô cùng kinh ngạc, cậu dùng sức mạnh làm thối rữa, nắm lấy cánh tay quỷ. Sức mạnh cấm kỵ đáng sợ truyền vào trong, cánh tay quỷ lập tức bị mục ruỗng, khô cứng, sau đó biến thành bụi.
Càn Tiêu Trần ho mấy tiếng, vội chắp tay nói với Ngô Bình: “Cảm ơn”.
Ngô Bình cảm nhận được sức mạnh cấm kỵ từ trên cánh tay quỷ đó, mặc dù nó rất nhẹ nhưng phẩm chất của sức mạnh cấm kỵ đó lại không hề thấp.
Cậu hỏi: “Chỗ các anh bỏ trốn nằm ở đâu?”
Càn Tiêu Trần nhìn sang Ngô Bình, hỏi: “Không phải anh muốn đến đó đấy chứ?”
Ngô Bình: “Tôi muốn đến xem thử “.
Lúc này Càn Long Tử bắt đầu âm thầm trao đổi bằng ánh mắt với Càn Tiêu Trần.
“Anh ta muốn đi thì dắt anh ta đi, nếu anh ta chết ở đó thì càng tốt”. Càn Long Tử nói.
Càn Tiêu Trần: “Anh có chút lòng biết ơn nào không? Lúc nãy nếu không nhờ anh ta thì chúng ta đã bị tay quỷ giết chết rồi”.
Càn Long Tử cười lạnh lùng: “Biết ơn? Nếu không phải vì anh ta thì chúng ta có thê thảm vậy không?”
Càn Tiêu Trần: “Chỉ có thể kết bạn với người này, không thể có ác ý với anh ta, nếu không thì đều không có lợi cho tương lai của chúng ta”.