Y Mị cười nói: “Bởi vì bây giờ cậu là bạn của tôi, nên tôi mới tặng cậu”.
Ngô Bình: “Vậy cô không tặng cho bạn khác sao?”
Y Mị lắc đầu: “Tôi không có bạn bè nào khác, cậu là người bạn đầu tiên của tôi”.
Ngô Bình cảm thấy kỳ lạ: “Cô không thích làm quen bạn bè sao?”
Y Mị: “Lúc người khác lại gần tôi hoặc nói chuyện với tôi, tôi sẽ ngửi thấy mùi rất thối, chỉ muốn nôn. Nhưng cậu thì không như vậy, dù cậu nói chuyện với tôi thế nào thì tôi đều cảm thấy rất thoải mái, thậm chí còn có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt”.
Ngô Bình như nghĩ gì đó: “Trong mắt cô, người thế tục đều có chút mùi hôi”.
Y Mị cười nói: “Ngô Bình, cậu nhận lấy nó đi”.
Ngô Bình gật đầu, nói: “Vậy tôi không khách sáo nữa”.
Cậu nhận lấy tượng gỗ, thì bỗng dùng lực nắm chặt, tượng gỗ vỡ vụn, bên trong có vô số luồng tiên quang tuôn ra, đều chui vào trong mũi miệng Y Mị.
Giây tiếp theo, thân thể Y Mị xảy ra thay đổi rõ rệt, thân thể cô ấy lơ lửng trên không, gân cốt và da thịt đều có thay đổi nhỏ. Da dẻ cô ấy bắt đầu thay đổi, màu tóc cũng dần dần chuyển sang màu đỏ nhạt.
Ngô Bình khẽ cười nói: “Bên trong tượng gỗ này phong ấn sức mạnh kiếp trước của cô. Xem ra tu vi của cô cũng rất cao”.
Cậu canh giữ trước cửa, quan sát thân thể Y Mị thay đổi từng chút một. Trong lúc đó Y Phú Quốc có đến mấy lần, cậu cũng không cho vào.
Lúc mặt trời khuất núi, Y Mị bỗng mở bừng mắt, hơi thở cô ấy trở nên thâm sâu khó lường, quanh người có từng luồng khí vận lơ lửng, lúc này ngay cả Ngô Bình cũng không nhìn ra được rốt cuộc cô ấy có tu vi gì.
Y Mị khẽ thở nhẹ, vẻ ngoài của cô ấy có sự thay đổi rõ ràng. Tướng mạo lúc trước trông bình thường thì lúc này cô ấy lại xinh đẹp như tiên tử, rung động lòng người. Nhất là vóc dáng cô ấy lại có sự thay đổi thần kỳ hơn, khiến đàn ông vừa nhìn thấy đã không thể dời mắt được.
“Cảm ơn, cậu khiến tôi nhớ ra ký ức kiếp trước sớm hơn ba năm”. Y Mị lên tiếng nói, âm thanh cũng thay đổi, trở nên uyển chuyển rung động.
Ngô Bình: “Có người muốn tìm cô, nên mới sắp xếp đợt tuyển tú. Tôi đúng lúc gặp được nên mới tìm được cô, giúp cô khôi phục ký ức”.
Y Mị nhìn Ngô Bình: “Vốn dĩ cậu có thể khống chế tôi, phải biết là không chế được một người chuyển thế thì có thể có được tài nguyên tích lũy của người đó”.
Ngô Bình cười nói: “So với việc cướp lấy tài nguyên của cô thì tôi càng muốn kết bạn với cô hơn”.
Y Mị khẽ cười, nói: “Cậu đúng là thú vị”.
Ngô Bình: “Hiện tại cô đã khôi phục được tu vi, thực lực lớn mạnh đủ tự bảo vệ mình rồi. Tôi không làm phiền cô nữa”.
Y Mị: “Gấp gì chứ? Cậu không muốn biết tôi là ai sao?”
Ngô Bình cười hỏi: “Cô muốn nói sao?”
Y Mị nói: “Mời ngồi”.