Lam Nguyệt: “Vì bố tôi sống ở đây nên tôi muốn ở gần bố, với lại tôi cũng thích làm cảnh sát”.
Ngô Bình: “Ra thế, chuyện hôm nay tôi mong cô giơ cao đánh khẽ, đừng làm khó bạn tôi”.
Lam Nguyệt: “Anh yên tâm, chỉ cần Lưu Phi Báo đồng ý hoà giải thì tôi sẽ cho qua”.
Ngô Bình: “Cảm ơn”.
Lam Nguyệt thở dài nói: “Tôi phải cảm ơn anh mới đúng, vì bệnh này mà bố tôi gần như đã mời hết các bác sĩ trên đời rồi”.
Ngô Bình: “Tôi cũng là một thành viên của Thần Võ Ti đấy nên giúp cô cũng như giúp thần tướng thôi”.
Lam Nguyệt gật đầu, sau đó gọi Lưu Phi Báo vào rồi nói: “Tôi nghỉ phép một ngày, ông tự xử lý vụ này đi”, dứt lời, cô ấy đi ra ngoài.
Lưu Phi Báo ngạc nhiên hỏi Ngô Bình: “Này, cậu làm kiểu gì thế?”
Ngô Bình: “Tôi khen cô ấy có dáng người đẹp”.
Lưu Phi Báo ngẩn ra rồi cười phá lên: “Chỉ cần cô ấy rút khỏi vụ này là chuyện coi như xong, các cậu đi đi”.
Lần này đến lượt Ngô Bình ngạc nhiên: “Ông không lấy tiền bồi thường à?”
Lưu Phi Báo hừ nói: “Tiền thì có ai không thích? Nhưng Tiểu Cương bảo cậu đã cứu mạng nó nên nó không lấy tiền, còn bảo tôi phải mời cậu đi ăn để cảm ơn đây”.
Ngô Bình thầm nghĩ con trai Lưu Phi Báo còn biết điều hơn ông bố: “Được”.
Sau đó, anh hỏi: “Ngũ Cẩu phạm tội gì?”
Lưu Phi Báo: “Đắc tội với một cô chủ ở đây, người ta đòi dạy cho gã một bài học. Nếu không có gì khác thì sẽ bị xử một đến hai năm”.
Ngô Bình: “Cô chủ nào thế?”
Lưu Phi Báo: “Họ Vệ, cũng khá có thế lực, ông ấy là chủ của công ty truyền thông Sơn Hải”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Vệ Thanh Ảnh à?”
Lưu Phi Báo ngạc nhiên: “Cậu biết cô ấy à?”
Ngô Bình: “Lát về tôi sẽ gọi cho Vệ Thanh Ảnh, bảo cô ấy tha cho Ngũ Cẩu”.
Lưu Phi Báo gật đầu: “Được, chỉ cần cô ấy rút đơn thì tôi sẽ thả Ngũ Cẩu luôn”.
Sau đó, Ngô Bình trở lại phòng tạm giam rồi dẫn nhóm Thôi Hưng Khải đi. Trước khi đi, anh hỏi Ngũ Cẩu: “Anh đắc tội với gì tổng giám đốc Vệ?”
Ngũ Cẩu gãi đầu: “Tôi uống say rồi đánh vệ sĩ của cô ấy bị thương”.
Ngô Bình: “Tôi sẽ xin người ta hộ anh, khi nào được thả nhớ mang quà đến tạ lỗi, chuyện này coi như xong”.
Ngũ Cẩu mừng rỡ, lẽ ra phải ngồi tù một đến hai năm, không ngờ Ngô Bình lại giúp gã nên vội nói: “Cảm ơn cậu Ngô”.
Khi nhóm Ngô Bình ra ngoài thì đã là 10 giờ sáng, anh bảo Thôi Hưng Khải về nghỉ ngơi