Ngô Bình: "Hình như không còn chỗ ngồi".
Cổ Thanh Liên: "Không sao, bên trong có chừa chỗ cho tôi".
Cô ta nói xong bèn bước vào chào hỏi với một người đàn ông trung niên đang nấu ăn. Người đàn ông kia từng gặp cô ta nên cười nói: "Cô Liên, hôm nay muốn ăn cái gì?"
Cổ Thanh Liên chọn bốn món ăn một món canh, nói: "Chú Lý Tam, cháu với bạn đến ăn cơm".
"Vào trong ngồi đi, lát nữa chú bảo người bưng đồ ăn vào cho".
"Vâng, cảm ơn chú Lý Tam!", Cổ Thanh Liên lại nói mấy câu rồi dẫn Ngô Bình vào trong. Cách một tấm màn, không gian bên trong cũng không lớn, đặt một cái bàn, hai cái ghế, trên bàn còn đặt một bát hương. Trên bức tường đằng sau cái bàn treo một bức tranh, trong tranh là một cô gái áo trắng có vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp, phiêu dật như tiên nữ.
Ngô Bình: "Chị có vẻ thân với ông chủ ở đây nhỉ".
Chú Lý Tam cười nói: "Lúc tôi học cấp ba có đến quán ông ấy làm phụ bếp, có rảnh cũng đến giúp ông ấy. Tính ra, tôi và chú Lý Tam cũng quen nhau cả bảy, tám năm rồi".
Ông chủ cũng không để hai người chờ lâu, năm phút sau, món đầu tiên được bưng lên. Đây là một món thịt xào rất đơn giản, dùng da heo xào tiêu. Đồ ăn vừa bưng lên, Ngô Bình đã ngửi thấy mùi hương, bên cạnh còn đặt một mẻ bánh mới ra lò tỏa ra mùi thơm phức.
Cổ Thanh Liên: "Đây là món thịt xào được gọi nhiều nhất, em trai nếm thử đi".
Ngô Bình gắp một miếng, đầu lưỡi như bị kích thích, mùi vị thơm ngon khiến cậu nhắm mắt lại. Chỉ một món đơn giản đã khiến cậu nếm được vẻ khác biệt từ bên trong, đó chính là sự cân đối một cách hoàn hảo!
Cậu lại thử miếng thứ hai, chậm rãi nhấm nuốt xong bèn đặt đũa xuống hỏi: "Chị, ông chủ nơi này là người tu hành hả?"
Cổ Thanh Liên ngẩn người: "Tại sao cậu lại hỏi vậy?"
Ngô Bình: "Nếu ông ấy không có tu vi thì đã chẳng thể nấu ra được món ăn hoàn mỹ như vậy được".
Cổ Thanh Liên: "Đồ ăn mà còn cần được chú trọng lớn như vậy luôn hả?"
Ngô Bình: "Tôi chỉ có thể nói, sự khống chế của người này với mùi vị của món ăn gần như đạt tới yêu cầu khi luyện đan của thầy luyện đan. Nếu như ông ấy không có tu vi và sự hiểu biết uyên bác thì chắc chắn không thể nấu ra được món thịt xào hoàn mỹ như vậy".
Cổ Thanh Liên kinh ngạc hỏi: "Lẽ nào chú Lý Tâm là người tu hành thật?"
Ngô Bình: "Có phải hay không, tôi vừa nhìn là biết".
Cậu vén màn lên, quan sát người đàn ông trung niên kia từ xa. Cậu nhìn một lát rồi quay lại, vẻ mặt kỳ lạ: "Hình như ông ấy không có tu vi. Không có mà còn có thể nấu ra được đồ ăn hoàn hảo như vậy thì chắc chắn là người cực kỳ có năng khiếu nấu ăn".
Cổ Thanh Liên: "Tôi quen ông ấy bảy, tám năm, quả thật không phát hiện ông ấy có tu vi".
Ngô Bình: "Lẽ nào trên đời này có đầu bếp trời sinh thật ư?"