Xa nhà một thời gian, anh nói với Chu Ngọc Nhan một tiếng rồi quyết định về đế quốc Thiên Võ xem thử. Anh kích hoạt phù văn trong tay, ánh sáng loé lên, cơ thể anh liền xuất hiện ở đại lục Côn Luân, hoàng cung đế quốc Thiên Võ gần đó.
Vừa quay về, anh đã ngửi được mùi máu tanh nồng nặc từ hoàng cung. Sắc mặt anh tối sầm, chỉ trong nháy mắt đã vào trong cung.
Đường Tử Di đang xử lý chính sự. Thấy có người lạ xông vào, cô ấy định quát mắng, nhưng lòng chợt giật thót, bèn hỏi: “Huyền Bình?”
Ngô Bình gật đầu: “Anh đổi dung mạo, đừng làm ầm ĩ”.
Đường Tử Di yên tâm hơn hẳn: “May mà anh không sao, nếu không thì em cũng không biết nên làm thế nào”.
Ngô Bình hỏi: “Tử Di, sao hoàng cung lại nồng mùi máu như vậy?”
Đường Tử Di đáp: “Dạo này xảy ra mấy cuộc tạo phản, tuy đã bị vệ binh xử lý, nhưng vẫn chết rất nhiều người”.
Ngô Bình hỏi: “Ai làm phản?”
“Nhiều lắm. Mấy ngày trước người của Lý thị ủng hộ một vị vua mới, còn lôi kéo rất nhiều tướng quân đến ép vua thoái vị. May mà anh đã sắp xếp từ trước, cuối cùng Hỉ Bảo đã ra mặt và trấn áp lần phản loạn này”.
Ngô Bình hỏi lại: “Người của Lý thị?”
Đường Tử Di nói: “Vâng, lúc đó em cũng rất kinh ngạc. Sau khi làm Hoàng đế, anh đã vô cùng chiếu cố Lý thị, phong quan rất nhiều, còn thưởng nhiều đất đai khoáng sản, vậy mà họ vẫn chưa thoả mãn”.
Rồi cô ấy hỏi: “Huyền Bình, anh có biết người mà họ ủng hộ là ai không?”
Ngô Bình bảo: “Là ai?”
Đường Tử Di đáp: “Người này cùng lứa với anh, hai người có chung một vị Huyền tổ”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Người đó đâu rồi?”
“Tạm giam ở thiên lao. Em chờ anh về xử lý chuyện này”.
Im lặng vài giây, Ngô Bình hỏi: “Ý kiến của ông nội thế nào?”
“Ông nói mọi chuyện do em quyết định”.
Ngô Bình bảo: “Nếu ông nội đã không nói gì thì nên làm thế nào cứ làm thế ấy đi. Có điều, chuyện người nhà mình phản bội hơi kỳ quặc, anh phải hỏi rõ ràng”.
Lúc này, Vân Tịch tiến vào. Thấy Ngô Bình, cô ấy liền vui vẻ hỏi: “Huyền Bình, anh về khi nào thế?”
Ngô Bình đáp: “Vừa về thôi. Kiếm pháp của em hình như lại đột phá nhỉ?”
Vân Tịch tu luyện Phản Thiên Cực Kiếm Kinh. Mấy ngày trước cô ấy bế quan, không ngờ vừa xuất quan, tu vi đã tăng rất nhiều.
“Em luyện đến tầng mười bốn rồi”.
Ngô Bình đáp: “Ừ, tốt lắm, lát nữa anh sẽ giúp em nâng cao tư chất”.
Tán gẫu vài câu, Ngô Bình len lén đi thăm con. Bây giờ anh có tướng mạo thế này nên không tiện gặp con, chỉ có thể đứng ngắm từ xa.