Về tới nhà rồi, anh tiếp tục mua cổ phiếu của Sơn Hải. Không tính 500 kia thì giờ anh chỉ có khoảng 100 triệu, anh đã dùng số tiền này để mua cổ phiếu, giờ chỉ còn vài triệu thôi.
Ngẫm nghĩ thấy không cần tiêu tiền vào việc gì nữa nên Ngô Bình đã chuyển 500 triệu cho Lý Quảng Long. Anh ta vừa mở nhà máy sản xuất vừa mua dược liệu nên rất cần vốn.
Mua cổ phiếu xong, anh lại đến chữa trị cho Trần Lăng Sương và Âu Lực.
Trần Lăng Sương đã khoẻ hơn nhiều, sau lần điều trị này, chân cô ấy đã hồi phục nên sinh hoạt cũng tiện hơn.
Điệu trị xong lần này là Âu Lực có thể về nhà, anh ta cảm ơn Ngô Bình, đến một người đàn bà chua ngoa như mẹ anh ta cũng phải cảm kích anh, sau đó còn nắm tay nắm chân gọi anh là bác sĩ Ngô.
Buổi chiều, cả nhà Âu Lực chuẩn bị về, đích thân Vệ Thanh Ảnh đưa bọn họ ra sân bay.
Ngô Bình đang ngồi tán ngẫu với Trần Lăng Sương thì Chu Thanh Nghiên gọi tới bảo chú út mình sẽ về tỉnh, chiều nay cô ấy sẽ tới tìm Ngô Bình.
Ngô Bình suy nghĩ rồi lập tức lái xe đi tiễn Chu Truyền Anh.
Vết thương của Chu Truyền Anh đã khỏi, giờ chỉ cần uống thuốc đều đặn để bồi bổ thôi nên anh ta không cần ở lại Vân Kinh nữa.
Anh nhanh chóng đến khách sạn thì thấy Chu Thanh Nghiên đang đứng ở trước cổng. Trông thấy Ngô Bình, cô ấy chạy nhanh tới: “Anh Ngô, chúng ta đi thôi”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Chú út em đi rồi à?”
“Vâng, chú đi rồi, mình đến chỗ anh đi”, Chu Thanh Nghiên nói.
Đúng lúc này, chợt có một tiếng động mạnh vang lên, Ngô Bình cảm thấy thân xe rung lên, một người thanh niên cao lớn xuất hiện bên ngoài ghế lái phụ rồi đập vào kính xe gào thét: “Thanh Nghiên, em ra đây!”
Chu Thanh Nghiên nhăn mặt rồi nói với Ngô Bình: “Chúng ta đi thôi, kệ anh ta”.
Ngô Bình tắt máy rồi hỏi: “Anh ta là ai?”
Chu Thanh Nghiên thở dài nói: “Là người mà chú út giới thiệu cho em, tên là Phục Hải. Em đã chia tay với anh ta lâu rồi, không ngờ anh ta lại mò đến tận đây”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Chuyện này phải giải quyết dứt điểm, không thể nhì nhằng được”.
Anh xuống xe rồi nhìn Phục Hải ở phía bên kia thân xe.
Hắn cao 1m95, cơ bắp cuồn cuộn, đầu nhọn, lông mày rậm, toàn thân toả ra khí thế bức người.
Thấy Ngô Bình xuống xe, hắn nhìn anh chằm chằm rồi lạnh giọng nói: “Anh là ai? Có quan hệ gì với Thanh Nghiên?”
Ngô Bình bình thản đáp: “Tôi là Ngô Bình, bạn trai của Thanh Nghiên. Anh chặn xe tôi làm gì? Định cướp à?”
Phục Hải nổi giận rồi đấm một cú làm chiếc đầu chiếc m8 lõm vào, cửa sổ trời cũng vỡ.
Hắn lạnh giọng nói: “Tao sẽ đập chết mày”.
“Đập chết tôi?”, Ngô Bình cau mày: “Khả năng chém gió của anh mạnh hơn võ công đấy”.
Lúc này, Chu Truyền Anh bỗng lao ở đâu ra, thấy thế thì vội quát: “Phục Hải, cậu làm gì thế hả?”