Ngô Bình thấy rất lạ: “Hiến tế bản thân? Tại sao?”
Mông Trạch khẽ thở dài: “Các giáo chủ ấy có tu vi càng cao thì càng dễ liên lạc với thần Hắc Thiên. Họ nghe được lời kêu gọi của thần Hắc Thiên, cho rằng hiến tế bản thân sẽ có thể trở nên bất tử”.
Ngô Bình cười khẩy: “Bất tử? Bất tử kiểu ấy sẽ phải trả giá”.
Mông Trạch đáp: “Có thể bất tử thật không thì thuộc hạ không rõ. Có điều, sau khi mỗi một vị giáo chủ hiến tế bản thân, cung điện mà họ ở sẽ liên tục xảy ra chuyện lạ, không ai vào ở được nữa”.
Ngô Bình cảm thấy thật kỳ lạ, tự nhủ nếu có cơ hội, anh sẽ đi dạo một vòng các cung điện ấy.
Có một nhóm tuỳ tùng răm rắp theo sau Ngô Bình. Sau khi đi đến một toà cung điện khá mới, Mông Trạch nói: “Sau này giáo chủ sẽ sống ở đây. Nếu có điểm gì chưa hài lòng, giáo chủ có thể nói với người dưới”.
Ngô Bình không thể sống ở đây lâu, bèn bảo: “Nơi này ổn mà, tôi rất hài lòng”.
Mông Trạch cho biết: “Cung điện này được xây dựng cách đây một trăm năm mươi năm. Nó từng trải qua một cuộc chiến tranh trong khoảng thời gian này, sau đó được trùng tu một lần”.
Ngô Bình dạo quanh cung điện, nhận thấy cung điện có diện tích hơn năm nghìn mét vuông, chủ yếu làm bằng ngọc thạch và gỗ, có sân vườn cả trước và sau.
Cuối cùng, anh ngồi ở phòng khách, Mông Trạch đứng ngay bên cạnh.
Người hầu bưng trà và hoa quả lên. Ngô Bình lướt mắt nhìn rồi bảo Mông Trạch ngồi xuống.
Mông Trạch chỉ dám ngồi nửa ghế, hai tay đặt trên đầu gối, chờ nghe lệnh từ anh.
Ngô Bình cất lời: “Mông Trạch, chuyện của Hắc Thiên Giáo, sau này phiền ông nhọc lòng nhiều hơn”.
Mông Trạch vội đáp: “Được làm việc cho giáo chủ là vinh hạnh của thuộc hạ!”
Ngô Bình hỏi: “Tôi nhớ Trương Tây Linh từng nói giáo chủ có kho báu?”
Mông Trạch trả lời: “Đúng vậy, giáo chủ. Trong kho báu giáo chủ có báu vật do các đời giáo chủ trước sưu tầm”.
Đôi mắt Ngô Bình sáng lên: “Ồ, ở đâu thế?”
Mông Trạch đáp: “Ở một cung điện cách đây không xa, đó là nơi dùng để cất giữ bảo vật. Có điều…”
Ngô Bình hỏi: “Có điều gì?”
Mông Trạch nói tiếp: “Có điều ở cung điện ấy cũng từng có một giáo chủ hiến tế bản thân, nên nơi đó cũng khá kỳ lạ”.
Ngô Bình nhíu mày: “Trương Tây Linh nói rằng bảo vật của giáo chủ, người khác không thể động vào?”
Mông Trạch hơi lúng túng: “Trương Tây Linh nói chưa chuẩn xác, dù là giáo chủ cũng không thể động vào. Bởi vì đồ vật trong đó đều bị chú nguyền”.
Ngô Bình tức đến mức bật cười: “Trương Tây Linh khốn kiếp này dám lừa tôi!”
Mông Trạch vội nói: “Giáo chủ bớt giận”.