“Lâu rồi mới gặp lại Đông Phật tiên sinh, ông vẫn khoẻ chứ?”, ông ta mỉm cười chào hỏi.
Đông Phật tiên sinh nhìn chăm chú vào người đàn ông trung niên đó rồi rùng mình nói: “Trương Tây Linh!”
Người đàn ông cười phá lên: “Năm mươi năm không gặp mà ông vẫn nhớ tôi nhỉ, hơn nữa ông còn đột phá lên cảnh giới Địa Tiên rồi, chúc mừng nhé”.
Đông Phật tiên sinh thoáng trầm mặc nói: “Trương Tây Linh, có gì thì nói thẳng đi, ông đến đây làm gì?”
Trương Tây Linh bình thản nói: “Ông Kiều, ông nổi tiếng hơn tôi, nhưng nếu đánh nhau thì tôi đảm bảo sẽ cho ông bị thương nặng đấy. Vì thế tốt nhất ông đừng có xen vào chuyện của tôi”.
Đông Phật tiên sinh hừ lạnh nói: “Nếu ông đến vì đường Hoàng Tuyền thì tôi buộc phải ngăn cản”.
Trương Tây Linh cười lớn nói: “Thế thì tốt rồi, tôi đến vì một người, chứ không phải đường Hoàng Tuyền”.
“Ai?”, Đông Phật tiên sinh cau mày hỏi.
“Người có thể trấn áp đường Hoàng Tuyền, nghiên cứu về trận pháp của người này rất cao siêu, giáo chủ của chúng tôi muốn mời cậu ta đến giúp”, Trương Tây Linh nói.
Đông Phật tiên sinh lắc đầu: “Không được, người ông muốn mời chính là đồ đệ của tôi”.
Trương Tây Linh tỏ vẻ ngạc nhiên: “Đồ đệ của ông ư?”
Ông ta ngẫm nghĩ rồi nói: “Ông Kiều, tôi đảm bảo cậu ta sẽ được an toàn”.
Đông Phật tiên sinh vẫn lắc đầu: “Tôi không tin lời đảm bảo của ông, hơn nữa Hắc Thiên Giáo của các người làm gì cũng tuyệt tình, tôi không muốn đồ đệ của mình tham gia với các người”.
Trương Tây Linh dựng lông mày lên: “Ông Kiều, tôi đã xuống giọng với ông rồi, nếu ông không thức thời thì tôi đành dùng tới vũ lực vậy”.
Đông Phật tiên sinh bình tĩnh nói: “Ông thử xem”.
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, hai tu sĩ cảnh giới Địa Tiên đối đầu với nhau.
Đột nhiên mặt đất rung chuyển, như có một thế lực lớn mạnh nào đó chèn ép, cảm nhận của hai người đều rất rõ ràng.
Đông Phật tiên sinh sáng mắt lên, ông ấy biết Ngô Bình đang mượn long mạch để trấn áp đường Hoàng Tuyền.
Trương Tây Linh cũng tươi cười nói: “Đúng là cao thủ trận pháp có khác!”
Ông ta vừa nói dứt câu thì đã có một bóng người vụt qua rồi đứng cạnh Đông Phật tiên sinh, đó chính là Ngô Bình, anh hỏi: “Sư phụ, họ là ai vậy ạ?”
Đông Phật tiên sinh đáp: “Thi vương Trương Tây Linh, thiên hạ vô địch về thuật điều khiển xác chết. Người kia là hoà thượng Suraiya, cũng là một cao thủ nổi tiếng đã lâu”.
Trương Tây Linh cười nói: “Cậu bạn, giáo chủ của chúng tôi muốn gặp cậu, để thỉnh giáo mấy vấn đề về trận pháp, cậu đi cùng tôi nhé?”
Đông Phật tiên sinh lạnh giọng nói: “Tôi đã nói rồi, đồ đệ của tôi sẽ không đi đâu hết”.
Trương Tây Linh lạnh mặt nói: “Họ Kiều kia, ông không nể mặt tôi đúng không?”
Ngô Bình liếc nhìn thì thấy hình như tu vi của Trương Tây Linh còn hơn cả sư phụ mình, anh vội nói: “Sư phụ, chỉ là giúp họ về trận pháp thôi mà, để con đi”.
Đông Phật tiên sinh lắc đầu: “Không được, Hắc Thiên Giáo là kẻ thù của chính đạo, họ rất độc ác, đã hại rất nhiều người vô tội, con đi sẽ gặp nguy hiểm”.